Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 115
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Chỉ có những người kém cỏi mới mượn mạng ngưồi khác để đổi lấy nòi giống, con thì khác_Đằng Hy nhạt miệng đáp trả_Con của con phải do Giai Băng sinh ra. Thánh thế là cô ấy, Chính thê cũng phải là cô ấy.Thanh âm sắc bén chắc nịch vang lên giữa không gian tĩnh lặng cô động, đặc biệt vang dội. Sự hào hùng bên trong, cũng nhờ thế trở nên khí thế hơn.Ngẫm lại cuộc đối thoại lúc đó, Đằng Hy không khỏi cảm thấy uổng phí thời gian ghê gớm.Nếu là anh, anh sẽ ra tay ngoan tuyệt hơn và mau lẹ hơn. Song, đối tượng là Giai Băng, anh không thể bêu xấu hình tượng được, nếu không, làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ không có hiệu quả.Lướt mắt lên gò má hồng hồng của Giai Băng, Đằng Hy nhẹ nợ một nụ cười yêu chiều chưa từng có, khoé môi mấp máy phát ra những thanh âm từ tính nồng nàn.-Giai Băng, anh sẽ không mong em biết ơn anh đâu, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.
-Chỉ có những người kém cỏi mới mượn mạng ngưồi khác để đổi lấy nòi giống, con thì khác_Đằng Hy nhạt miệng đáp trả_Con của con phải do Giai Băng sinh ra. Thánh thế là cô ấy, Chính thê cũng phải là cô ấy.
Thanh âm sắc bén chắc nịch vang lên giữa không gian tĩnh lặng cô động, đặc biệt vang dội. Sự hào hùng bên trong, cũng nhờ thế trở nên khí thế hơn.
Ngẫm lại cuộc đối thoại lúc đó, Đằng Hy không khỏi cảm thấy uổng phí thời gian ghê gớm.
Nếu là anh, anh sẽ ra tay ngoan tuyệt hơn và mau lẹ hơn. Song, đối tượng là Giai Băng, anh không thể bêu xấu hình tượng được, nếu không, làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ không có hiệu quả.
Lướt mắt lên gò má hồng hồng của Giai Băng, Đằng Hy nhẹ nợ một nụ cười yêu chiều chưa từng có, khoé môi mấp máy phát ra những thanh âm từ tính nồng nàn.
-Giai Băng, anh sẽ không mong em biết ơn anh đâu, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Chỉ có những người kém cỏi mới mượn mạng ngưồi khác để đổi lấy nòi giống, con thì khác_Đằng Hy nhạt miệng đáp trả_Con của con phải do Giai Băng sinh ra. Thánh thế là cô ấy, Chính thê cũng phải là cô ấy.Thanh âm sắc bén chắc nịch vang lên giữa không gian tĩnh lặng cô động, đặc biệt vang dội. Sự hào hùng bên trong, cũng nhờ thế trở nên khí thế hơn.Ngẫm lại cuộc đối thoại lúc đó, Đằng Hy không khỏi cảm thấy uổng phí thời gian ghê gớm.Nếu là anh, anh sẽ ra tay ngoan tuyệt hơn và mau lẹ hơn. Song, đối tượng là Giai Băng, anh không thể bêu xấu hình tượng được, nếu không, làm anh hùng cứu mĩ nhân sẽ không có hiệu quả.Lướt mắt lên gò má hồng hồng của Giai Băng, Đằng Hy nhẹ nợ một nụ cười yêu chiều chưa từng có, khoé môi mấp máy phát ra những thanh âm từ tính nồng nàn.-Giai Băng, anh sẽ không mong em biết ơn anh đâu, anh chỉ cần em lấy thân báo đáp là được rồi.