Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 138

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Thừa biết Tử Di vừa rút lui vừa trưng cầu ý kiên như thế đã vô tình như cố ý ngăn mình hỏi tiếp, Giai Băng c*̃ng không làm khó cô nàng, chỉ thuận tay hút một hơi nước cam, nhàn nhã nở nụ cười tuyệt mĩ đầy giả tạo.-Yên tâm, tôi sẽ không cầu xin sự giúp đỡ c*̉a Lăng thiếu phu nhân đây!-Ồ?_Tử Di lại thêm lần nữa kinh ngạc. Cô nàng đứng dậy, hết sức tò mò gặng hỏi_Sao cô biết tôi có ý định nói cho cô mượn thế lực c*̉a tôi?Đôi mắt hẹp dài quyến rũ c*̉a Giai Băng tinh tế đánh giá Tử Di, đáy mắt mang theo sự thống khoái đắc thắng. Lần này, nụ cười trên môi cô không giả tạo nữa, nó chất thật, đậm đà sự vui mừng. Đồng loại, cô phát hiện mình tìm thấy một đồng loại.-Không phải Lăng thiếu phu nhân rất ghét Đằng gia chúng tôi sao? Đã ghét thì chắc c*̃ng chẳng bỏ qua cho một kẻ như tôi. Cô biết tôi vô phương độc mã, lại khuyên tôi tìm kiếm thế lực dựa dẫm, chẳng há bảo tôi lên trời? Đây chẳng phải là cơ hội để cô cười nhạo tôi sao? Giả vờ đưa ra sự giúp đỡ mơ hồ, khiến tôi vui sướng cảm tạ rồi cuối c*̀ng bày lí do chính đáng không thể trợ giúp. Đây là cách dìm tinh thần người tốt nhất mà. Đảm bảo, biểu tình c*̉a tôi lúc đó rất thú vị, ai mà không muốn xem?

Thừa biết Tử Di vừa rút lui vừa trưng cầu ý kiên như thế đã vô tình như cố ý ngăn mình hỏi tiếp, Giai Băng c*̃ng không làm khó cô nàng, chỉ thuận tay hút một hơi nước cam, nhàn nhã nở nụ cười tuyệt mĩ đầy giả tạo.

-Yên tâm, tôi sẽ không cầu xin sự giúp đỡ c*̉a Lăng thiếu phu nhân đây!

-Ồ?_Tử Di lại thêm lần nữa kinh ngạc. Cô nàng đứng dậy, hết sức tò mò gặng hỏi_Sao cô biết tôi có ý định nói cho cô mượn thế lực c*̉a tôi?

Đôi mắt hẹp dài quyến rũ c*̉a Giai Băng tinh tế đánh giá Tử Di, đáy mắt mang theo sự thống khoái đắc thắng. Lần này, nụ cười trên môi cô không giả tạo nữa, nó chất thật, đậm đà sự vui mừng. Đồng loại, cô phát hiện mình tìm thấy một đồng loại.

-Không phải Lăng thiếu phu nhân rất ghét Đằng gia chúng tôi sao? Đã ghét thì chắc c*̃ng chẳng bỏ qua cho một kẻ như tôi. Cô biết tôi vô phương độc mã, lại khuyên tôi tìm kiếm thế lực dựa dẫm, chẳng há bảo tôi lên trời? Đây chẳng phải là cơ hội để cô cười nhạo tôi sao? Giả vờ đưa ra sự giúp đỡ mơ hồ, khiến tôi vui sướng cảm tạ rồi cuối c*̀ng bày lí do chính đáng không thể trợ giúp. Đây là cách dìm tinh thần người tốt nhất mà. Đảm bảo, biểu tình c*̉a tôi lúc đó rất thú vị, ai mà không muốn xem?

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Thừa biết Tử Di vừa rút lui vừa trưng cầu ý kiên như thế đã vô tình như cố ý ngăn mình hỏi tiếp, Giai Băng c*̃ng không làm khó cô nàng, chỉ thuận tay hút một hơi nước cam, nhàn nhã nở nụ cười tuyệt mĩ đầy giả tạo.-Yên tâm, tôi sẽ không cầu xin sự giúp đỡ c*̉a Lăng thiếu phu nhân đây!-Ồ?_Tử Di lại thêm lần nữa kinh ngạc. Cô nàng đứng dậy, hết sức tò mò gặng hỏi_Sao cô biết tôi có ý định nói cho cô mượn thế lực c*̉a tôi?Đôi mắt hẹp dài quyến rũ c*̉a Giai Băng tinh tế đánh giá Tử Di, đáy mắt mang theo sự thống khoái đắc thắng. Lần này, nụ cười trên môi cô không giả tạo nữa, nó chất thật, đậm đà sự vui mừng. Đồng loại, cô phát hiện mình tìm thấy một đồng loại.-Không phải Lăng thiếu phu nhân rất ghét Đằng gia chúng tôi sao? Đã ghét thì chắc c*̃ng chẳng bỏ qua cho một kẻ như tôi. Cô biết tôi vô phương độc mã, lại khuyên tôi tìm kiếm thế lực dựa dẫm, chẳng há bảo tôi lên trời? Đây chẳng phải là cơ hội để cô cười nhạo tôi sao? Giả vờ đưa ra sự giúp đỡ mơ hồ, khiến tôi vui sướng cảm tạ rồi cuối c*̀ng bày lí do chính đáng không thể trợ giúp. Đây là cách dìm tinh thần người tốt nhất mà. Đảm bảo, biểu tình c*̉a tôi lúc đó rất thú vị, ai mà không muốn xem?

Chương 138