Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 145

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn c*̉a Diệp Mi ban nãy "Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?". Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo c*̉a cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.Đáp lại sự "câu dẫn" c*̉a Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, c*̀ng Giai Băng hẹn hò.Hẹn hò c*̉a hai ngươi này rất đơn thuần, c*̃ng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập c*̉a hai ngươi là vô số cái "đá lông nheo thuần túy" c*̉a Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.Cuối c*̀ng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.

Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn c*̉a Diệp Mi ban nãy "Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?". Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.

Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo c*̉a cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.

Đáp lại sự "câu dẫn" c*̉a Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.

Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, c*̀ng Giai Băng hẹn hò.

Hẹn hò c*̉a hai ngươi này rất đơn thuần, c*̃ng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập c*̉a hai ngươi là vô số cái "đá lông nheo thuần túy" c*̉a Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.

Cuối c*̀ng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.

Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Giai Băng giật mình, toan lảng tránh thì nhớ đến câu nói hùng hồn c*̉a Diệp Mi ban nãy "Hừ! Khi thằng chồng ngươi nhìn ngươi, ngươi tuyệt đối không được tránh, phải đá lông nheo với hắn, câu dẫn hắn, hiểu chưa?". Vì thế, cô hướng Đằng Dạ nở nụ cười ngọt, mắt liên tục đá lông nheo.Nhưng, khổ nổi, Giai Băng là ngươi không hề có thiên phú đi câu dẫn người, nên cái đá lông nheo c*̉a cô trần trụi là những cái mở mắt nhắm mắt liên tục với vận tốc không ổn định.Đáp lại sự "câu dẫn" c*̉a Giai Băng, trên khuôn mặt lạnh như băng c*̉a Đằng Dạ hiện lên chút giật mình, nụ cười nhạt dần méo mó đi, giật giật.Gạt bỏ đi những gì mình vừa chứng kiến, làm như không có chuyện gì, Đằng Dạ bình tĩnh đứng giậy, c*̀ng Giai Băng hẹn hò.Hẹn hò c*̉a hai ngươi này rất đơn thuần, c*̃ng giống như bao đôi uyên ương khác: ăn cơm, đi chơi, xem phim. Chỉ là, trong suốt hành trình hẹn hò ấy, chen vào giữa cảm giác ngượng ngập c*̉a hai ngươi là vô số cái "đá lông nheo thuần túy" c*̉a Giai Băng và tỷ tỷ nét kinh ngạc lẫn khó hiệu vẽ trên mặt Đằng Dạ.Cuối c*̀ng, sau nhiều lần nín nhịn cảm xúc, Đằng Dạ quyết định dắt thẳng Giai Băng vào bệnh viện, nói một tràng dài gì đó với bác sĩ rồi không luyến tiếc lưu tình gì tống cô vào tay bọn họ, còn mình thì ngồi ở ghế đợi, tiếp tục mở laptop đánh đánh.Chừng 1tiếng 20phút sau, một Giai Băng được kiểm tra tuốt luột từ trên xuống dưới xuất hiện với giấy bệnh án bình thường.

Chương 145