Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 149
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéoGiọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ "Ồ!" không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!Theo lời nói vừa "tan" đi trong không trung của chàng trai họ Cố, hai người mặc áo vest đen xuất hiện phía sau Đằng Dạ và Giai Băng "hộ tống".Đằng Dạ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ lia mắt nhìn Giai Băng một cái rồi rời người khỏi mui xe. Giai Băng cũng ngoan ngoãn tiếp bước. Lúc cô lướt qua người chàng trai họ Cố, chỉ thấy hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, thần bí cười và nói:-Giai Băng, chúng ta lại gặp nhau.Tất nhiên, Giai Băng nghe được. Nhưng cô im lặng, đúng hơn là lơ đi tiếng thì thào của hắn, nhất nhất bước đi bên cạnh Đằng Dạ. Với dự cảm nhạy bén của mình, cô tin chắc, chuyện này không đơn giản chỉ là một lời mời. Hơn nữa, người mời này lại là Cố Ngạo Vĩ, thế thì càng không đơn giản.Một mạch đi thẳng đến bờ biển, lên chiếc xuồng nhỏ, Giai Băng cũng lên được tàu. Con tàu này rất lớn, cơ hồ có thể chứa được hơn 3 nghìn người.Bên trong tàu, ánh đèn sáng rực và nhạc điệu nổi lên, du dương chảy vào tai người nghe. Khách khứa bên trong có đủ tầng lớp, hầu hết là thương nhân nước ngoài, nhưng lác đác bên trong vẫn có vài khuôn mặt quen thuộc trong chính phủ.
-Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!
Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.
-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéo
Giọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ "Ồ!" không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.
Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.
-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.
Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.
-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?
-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?
Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.
-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!
-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!
Theo lời nói vừa "tan" đi trong không trung của chàng trai họ Cố, hai người mặc áo vest đen xuất hiện phía sau Đằng Dạ và Giai Băng "hộ tống".
Đằng Dạ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ lia mắt nhìn Giai Băng một cái rồi rời người khỏi mui xe. Giai Băng cũng ngoan ngoãn tiếp bước. Lúc cô lướt qua người chàng trai họ Cố, chỉ thấy hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, thần bí cười và nói:
-Giai Băng, chúng ta lại gặp nhau.
Tất nhiên, Giai Băng nghe được. Nhưng cô im lặng, đúng hơn là lơ đi tiếng thì thào của hắn, nhất nhất bước đi bên cạnh Đằng Dạ. Với dự cảm nhạy bén của mình, cô tin chắc, chuyện này không đơn giản chỉ là một lời mời. Hơn nữa, người mời này lại là Cố Ngạo Vĩ, thế thì càng không đơn giản.
Một mạch đi thẳng đến bờ biển, lên chiếc xuồng nhỏ, Giai Băng cũng lên được tàu. Con tàu này rất lớn, cơ hồ có thể chứa được hơn 3 nghìn người.
Bên trong tàu, ánh đèn sáng rực và nhạc điệu nổi lên, du dương chảy vào tai người nghe. Khách khứa bên trong có đủ tầng lớp, hầu hết là thương nhân nước ngoài, nhưng lác đác bên trong vẫn có vài khuôn mặt quen thuộc trong chính phủ.
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Giai Băng! Biết thưởng thức nghệ thuật là tốt, nhưng cũng nên chú ý hình tượng một chút!Bả vai Giai Băng như đáp lại, run run. Ngay khi cô định mở miệng cứu vớt tình hình thì một giọng nói khác, vừa lạ vừa quen đột ngột xen vào.-Ồ! Đây không phải là Đằng nhị thiếu gia đây sao? Thật khéoGiọng nói này rất sảng khoái, tựa hồ vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên. Nhưng chữ "Ồ!" không mấy tự nhiên kia lại biến mọi thứ trở thành một chuỗi hành động có kịch bản.Đằng Dạ và Giai Băng đồng loạt quay đầu, không hẹn nhíu mày sâu.-Sao thế? Đằng nhị thiếu gia không phải nói không quen tôi đấy chứ?_Chẳng nghe thấy ai đáp lại lời mình, chủ nhân của giọng nói bật cười, không ngần ngại ném sát ý vào âm thanh trầm thấp.Đằng Dạ không vì thế mà lập tức tiếp lời, anh lia mắt nhìn con thuyền ở phía xa, lạnh lẽo đáp.-Cố thiếu gia, ngài không ở trên thuyền chủ trì bữa tiệc của mình mà lại xuất hiện ở đây, chắc là muốn mời tôi lên thuyền, đúng không?-A! Ý kiến hay làm sao!_Người được gọi là Cố thiếu gia như bừng tình đại ngộ nói, rồi hướng sang Giai Băng, nhếch môi_Đằng thiếu phu nhân, còn ngài?Bị gọi tên đột ngột, Giai Băng hơi sững người một chút. Cô nhìn nụ cười thâm ý của đối phương, trong lòng không khỏi dấy lên chút khó chịu.-Xuất giá tòng phu! Tôi không có ý kiến!-Vậy được!_Đối phương nghe được câu trả lời thì tắt lịm nụ cười, hướng về phía Đằng Dạ nheo mắt_Đằng thiếu gia, mời!Theo lời nói vừa "tan" đi trong không trung của chàng trai họ Cố, hai người mặc áo vest đen xuất hiện phía sau Đằng Dạ và Giai Băng "hộ tống".Đằng Dạ cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, chỉ lia mắt nhìn Giai Băng một cái rồi rời người khỏi mui xe. Giai Băng cũng ngoan ngoãn tiếp bước. Lúc cô lướt qua người chàng trai họ Cố, chỉ thấy hắn đưa tay nhẹ vuốt tóc cô, thần bí cười và nói:-Giai Băng, chúng ta lại gặp nhau.Tất nhiên, Giai Băng nghe được. Nhưng cô im lặng, đúng hơn là lơ đi tiếng thì thào của hắn, nhất nhất bước đi bên cạnh Đằng Dạ. Với dự cảm nhạy bén của mình, cô tin chắc, chuyện này không đơn giản chỉ là một lời mời. Hơn nữa, người mời này lại là Cố Ngạo Vĩ, thế thì càng không đơn giản.Một mạch đi thẳng đến bờ biển, lên chiếc xuồng nhỏ, Giai Băng cũng lên được tàu. Con tàu này rất lớn, cơ hồ có thể chứa được hơn 3 nghìn người.Bên trong tàu, ánh đèn sáng rực và nhạc điệu nổi lên, du dương chảy vào tai người nghe. Khách khứa bên trong có đủ tầng lớp, hầu hết là thương nhân nước ngoài, nhưng lác đác bên trong vẫn có vài khuôn mặt quen thuộc trong chính phủ.