Tác giả:

Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…

Chương 155

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo "một làn mưa bụi" khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái c*̉a cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn c*̉a gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp c*̉a gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời c*̉a gã.Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.Nụ cười lạnh lẽo c*̉a Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường c*̉a mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.

Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.

Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.

Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo "một làn mưa bụi" khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái c*̉a cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.

Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.

Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn c*̉a gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp c*̉a gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời c*̉a gã.

Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.

Nụ cười lạnh lẽo c*̉a Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường c*̉a mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.

Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Nhưng gã không thèm để ý, gã chỉ muốn đưa mình đến cái thiên đường gã tâm niệm. Thế nên, gã gắt gao đưa môi hằn lên xương quai xanh kia, bỏ mặc sự nguy hiệm cần kề đã chờ sẵn trong đời gã.Giọt nước mắt vừa béo tròn trên khoé mắt Giai Băng vì hành động vô sỉ kia làm cho tan biến, để lại một vệt nước dài mặn đắng.Bỗng, máu, một giọt máu đen đặc vì thiếu ánh sáng bắn vào má Giai Băng, kéo theo "một làn mưa bụi" khác. Chúng như những chấm tàn nhan phủ lên làn da trắng xanh trên má trái c*̉a cô, đem đến một vẻ đẹp tàn khốc diễm lệ.Khoé môi Giai Băng giương lên, thật nhẹ, lạnh lẽo đến buốt xương. Bàn tay cô loang lỗ những vệt máu đen từ trên cao hạ xuống, xụi lơ ngã trên tấm ra giường trắng xanh, bất động.Còn kẻ xâm nhập, sự vui sướng đê hèn c*̉a gã ban nãy chợt tan biến không còn tàn dư, gã mở to mắt, trưng đôi đồng tử đen giãn căng nhìn con người phía dưới cơ thể mình, cơ mặt căng cứng đến mức nếp nhăn già cỗi trên gã chỉ còn là những vệt chỉ dài. Bạc môi gã mấp máy, hơi thở ngưng trọng, như thể có gì đó đã khiến hô hấp c*̉a gã đình trệ. Rồi, tròng mắt gã chuyển động, khó khăn dồn về hốc mắt trái. Gã nhìn, kinh hãi, phẫn nộ, điên cuồng và đau đớn hằn trên khuôn mặt già đời c*̉a gã.Có thứ gì đó loé lên trong hai con ngươi đen thẫm.Nụ cười lạnh lẽo c*̉a Giai Băng dần chuyển sang thích thú, cô đưa bàn tay run rẩy đầy máu vừa nằm trên giường c*̉a mình lên, cầm lấy chuôi con dao đang cắm sâu vào cổ gã, rút mạnh.

Chương 155