Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 175
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Tại gấp mới gọi..._Câu nói đầu dây văng vẳng, củn ngủn, để ngỏ đằng sau...Im ắng lại bao trùmGiai Băng nhíu mày, cô đưa điện thoại ra khỏi tai, kiểm tra.Trên màn hình, đồng hồ vẫn đang tính phút gọi, nhưng tại sao, lại không nghethấy gì nữa? Cô áp điện thoại vào tai, dè dặt lên tiếng:-Lãnh Kiên, anh còn ở đó không?Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm hỗn tạp ồn ào của xe cộ trộn lẫn vào nhau truyền đến, như thể, Lãnh Kiên đã gặp phải chuyện gì đó vậy.Giai Băng có điểm lo lắng, một cảm giác ruột gan cồn cào, nóng lòng vùng dậy trong đáy hồn cô. Lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, cô đưa tay đặt trước lồng ngực, như muốn chế ngự nhịp tim đã bắt đầu hỗn loạn.-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Kiên!-Có người bị đâm...có người bị đâm, gọi xe cấp cứu_Tiếng người hô hào thất thanh bỗng đổ ập vào tai Giai Băng, từng đợt kéo dài. Tim Giai Băng theo dòng người huyên náo bên kia từng tí một thắt lại, hơi thở như tắc nghẽn, khó khăn trút ra, khốn khổ thu vào. Bất an cứ theo đó dấy lên hòa lẫn cùng một dự cảm không tốt đốt cháy mọi suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh của cô dại đi, bạc nhếch.Lãnh Kiên, anh sao rồi? Sao rồi?Từng câu hỏi yếu ớt vang lên trong đầu Giai Băng, ồ ạt như sóng biển vỗ vào bờ, mạnh mẽ tước dần sự kiên định còn lại trong cô. Vị máu, tứa ra từ đôi môi đã bị khổ chủ cắn nát, thêm nồng nặc một cách kì lạ.Đúng lúc Giai Băng khóe mắt ứa một bọng nước chát mặn, thì tiếng nói quen thuộc biết bao năm của Lãnh Kiên vang lên, vô thức cứu rỗi linh hồn của cô.-Giai Băng...-Lãnh Kiên, anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ?_Như bắt được ánh sáng mỏng dưới hầm tối, Giai Băng lo lắng hỏi dồn, tựa hồ, sợ rằng anh lại biến mất thêm một lần nữa.-Em lo lắng cho anh sao?_Thanh âm bên kia được bắt đầu bằng tiếng cười nhàn nhạt, nhưng lại kết thúc bằng một ngữ điệu dửng dưng lạnh lùng pha chút thần bí nguy hiểm_Giai Băng, anh nghĩ, em nên đến bệnh viện một chuyến.-Làm...làm gì ạ? Có phải anh bị sao không?-Giai Băng à, biết trước mất hay nhá!_Lãnh Kiên cười châm chọc, bình thường như chẳng có điều gì xảy ra. Nó làm thâm tâm Giai Băng hơi lắng lại một chút. Nhưng...ai mà biết được.
-Tại gấp mới gọi..._Câu nói đầu dây văng vẳng, củn ngủn, để ngỏ đằng sau...Im ắng lại bao trùm
Giai Băng nhíu mày, cô đưa điện thoại ra khỏi tai, kiểm tra.Trên màn hình, đồng hồ vẫn đang tính phút gọi, nhưng tại sao, lại không nghethấy gì nữa? Cô áp điện thoại vào tai, dè dặt lên tiếng:
-Lãnh Kiên, anh còn ở đó không?
Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm hỗn tạp ồn ào của xe cộ trộn lẫn vào nhau truyền đến, như thể, Lãnh Kiên đã gặp phải chuyện gì đó vậy.
Giai Băng có điểm lo lắng, một cảm giác ruột gan cồn cào, nóng lòng vùng dậy trong đáy hồn cô. Lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, cô đưa tay đặt trước lồng ngực, như muốn chế ngự nhịp tim đã bắt đầu hỗn loạn.
-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Kiên!
-Có người bị đâm...có người bị đâm, gọi xe cấp cứu_Tiếng người hô hào thất thanh bỗng đổ ập vào tai Giai Băng, từng đợt kéo dài. Tim Giai Băng theo dòng người huyên náo bên kia từng tí một thắt lại, hơi thở như tắc nghẽn, khó khăn trút ra, khốn khổ thu vào. Bất an cứ theo đó dấy lên hòa lẫn cùng một dự cảm không tốt đốt cháy mọi suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh của cô dại đi, bạc nhếch.
Lãnh Kiên, anh sao rồi? Sao rồi?
Từng câu hỏi yếu ớt vang lên trong đầu Giai Băng, ồ ạt như sóng biển vỗ vào bờ, mạnh mẽ tước dần sự kiên định còn lại trong cô. Vị máu, tứa ra từ đôi môi đã bị khổ chủ cắn nát, thêm nồng nặc một cách kì lạ.
Đúng lúc Giai Băng khóe mắt ứa một bọng nước chát mặn, thì tiếng nói quen thuộc biết bao năm của Lãnh Kiên vang lên, vô thức cứu rỗi linh hồn của cô.
-Giai Băng...
-Lãnh Kiên, anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ?_Như bắt được ánh sáng mỏng dưới hầm tối, Giai Băng lo lắng hỏi dồn, tựa hồ, sợ rằng anh lại biến mất thêm một lần nữa.
-Em lo lắng cho anh sao?_Thanh âm bên kia được bắt đầu bằng tiếng cười nhàn nhạt, nhưng lại kết thúc bằng một ngữ điệu dửng dưng lạnh lùng pha chút thần bí nguy hiểm_Giai Băng, anh nghĩ, em nên đến bệnh viện một chuyến.
-Làm...làm gì ạ? Có phải anh bị sao không?
-Giai Băng à, biết trước mất hay nhá!_Lãnh Kiên cười châm chọc, bình thường như chẳng có điều gì xảy ra. Nó làm thâm tâm Giai Băng hơi lắng lại một chút. Nhưng...ai mà biết được.
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… -Tại gấp mới gọi..._Câu nói đầu dây văng vẳng, củn ngủn, để ngỏ đằng sau...Im ắng lại bao trùmGiai Băng nhíu mày, cô đưa điện thoại ra khỏi tai, kiểm tra.Trên màn hình, đồng hồ vẫn đang tính phút gọi, nhưng tại sao, lại không nghethấy gì nữa? Cô áp điện thoại vào tai, dè dặt lên tiếng:-Lãnh Kiên, anh còn ở đó không?Đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thanh âm hỗn tạp ồn ào của xe cộ trộn lẫn vào nhau truyền đến, như thể, Lãnh Kiên đã gặp phải chuyện gì đó vậy.Giai Băng có điểm lo lắng, một cảm giác ruột gan cồn cào, nóng lòng vùng dậy trong đáy hồn cô. Lo lắng siết chặt chiếc điện thoại, cô đưa tay đặt trước lồng ngực, như muốn chế ngự nhịp tim đã bắt đầu hỗn loạn.-Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lãnh Kiên!-Có người bị đâm...có người bị đâm, gọi xe cấp cứu_Tiếng người hô hào thất thanh bỗng đổ ập vào tai Giai Băng, từng đợt kéo dài. Tim Giai Băng theo dòng người huyên náo bên kia từng tí một thắt lại, hơi thở như tắc nghẽn, khó khăn trút ra, khốn khổ thu vào. Bất an cứ theo đó dấy lên hòa lẫn cùng một dự cảm không tốt đốt cháy mọi suy nghĩ, khiến đôi mắt sắc lạnh của cô dại đi, bạc nhếch.Lãnh Kiên, anh sao rồi? Sao rồi?Từng câu hỏi yếu ớt vang lên trong đầu Giai Băng, ồ ạt như sóng biển vỗ vào bờ, mạnh mẽ tước dần sự kiên định còn lại trong cô. Vị máu, tứa ra từ đôi môi đã bị khổ chủ cắn nát, thêm nồng nặc một cách kì lạ.Đúng lúc Giai Băng khóe mắt ứa một bọng nước chát mặn, thì tiếng nói quen thuộc biết bao năm của Lãnh Kiên vang lên, vô thức cứu rỗi linh hồn của cô.-Giai Băng...-Lãnh Kiên, anh bị làm sao vậy? Anh không sao chứ?_Như bắt được ánh sáng mỏng dưới hầm tối, Giai Băng lo lắng hỏi dồn, tựa hồ, sợ rằng anh lại biến mất thêm một lần nữa.-Em lo lắng cho anh sao?_Thanh âm bên kia được bắt đầu bằng tiếng cười nhàn nhạt, nhưng lại kết thúc bằng một ngữ điệu dửng dưng lạnh lùng pha chút thần bí nguy hiểm_Giai Băng, anh nghĩ, em nên đến bệnh viện một chuyến.-Làm...làm gì ạ? Có phải anh bị sao không?-Giai Băng à, biết trước mất hay nhá!_Lãnh Kiên cười châm chọc, bình thường như chẳng có điều gì xảy ra. Nó làm thâm tâm Giai Băng hơi lắng lại một chút. Nhưng...ai mà biết được.