Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái…
Chương 198
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Cánh cửa ngày thường vẫn được anh "nuông chiều" đóng nhẹ giờ bỗng kêu rầm một tiếng rồi đóng lại, như bộc lộ thay sự phẫn nộ của chủ nhân. Đằng phu nhân nhìn bóng dáng con trai, thở dài:-Lẽ nào, lời tiên tri là đúng?Đằng Dạ đem tạp dề vào phòng, tần ngần đứng yên một lúc rồi nâng nó lên đặt ngang mũi, hít một ngụm lớn.Mùi tanh của cá, mùi mằn mặn của nước mắm lẫn mùi hôi của dầu ăn theo không khí xộc vào mũi Đằng Dạ, khiến anh giật mình ho sặc, vất vả lắm mới bình ổn được hơi thở. Anh nắm chặt chiếc tạp dề, đôi mắt đen trên khuôn mặt u ám càng thêm phần thâm trầm.Một thoáng suy nghĩ chợt lóe, Đằng Dạ tiến về phía phòng, hạ mình ngồi xuống cái ghế con Giai Băng thường ngồi. Vì chưa từng phải rơi vào hoàn cảnh cầm đồ đi giặt, nên, thật lâu, anh mới mò được thứ "giang hồ" gọi là "xà phòng", đánh thành bọt và lấy bàn chải chà xát lên chiếc tạp dề nhơ nhớp.Được một lúc, khi thớ vải thô của chiếc tạp dề đã bị làm mòn cho mỏng thảnh, Đằng Dạ ngừng tay, xả nước làm sạch bọt rồi cẩn trọng đưa tạp dề lên mũi, hít một hơi sâu. Mùi tanh đã phai, mùi mằn mặn lẫn mùi dầu cũng đã tan theo nước, nhưng cái mùi đặc trưng của xà phòng giặt vẫn còn đó, nồng đậm.Lửa giận trong đáy mắt Đằng Dạ càng bành trướng, hằn lên những tơ máu đỏ trong hốc mắt. Anh nhíu mày, thoáng chốc rơi vào trầm tư.Rồi, Đằng Dạ lấy điện thoại, nhấn số gọi tắt 1, nhưng anh không thiết lập kết nối, chỉ nhìn màn hình điện thoại. Qua một thời gian khá dài, không biết có điều gì thôi thúc, anh quyết định thiết lập kết nối. Lập tức, một dãy số quen thuộc hiện lên, đính kèm tên gọi được lưu trong danh bạ của nó: ‘Bà xã’.Bên kia rất lâu mới nhấc máy. Vừa thông kết nối, tiếng gió biển khơi gợi sự mặn mà cùng mát lạnh đã vồ vập ùa vào, truyền đến màng nhĩ Đằng Dạ, mang đến một cảm giác mênh mông, thoải mái kì lạ.Người đầu dây không nói, chỉ để tiếng thở hỗn loạn của mình cùng gió biển oanh tạc trong đường truyền. Đằng Dạ cũng mím môi im lặng.Có gió, khoảng cách giữa hai người như giàng trải vô tận, lại như gần trong gang tấc.-Giai Băng!_Chợt, như một giọt nắng ấm cuối ngày vắt lên cửa sổ, soi vào căn phòng tối, Đằng Dạ nói_Anh không định làm phiền em...nhưng...Đằng Dạ đưa mắt nhìn chiếc tạp dề bỏ đi trong tay, chần chừ một lúc mới tiếp lời:-Mùi trên người em là mùi gì?-Hở?_Như một phản ứng có quy tắc, phía bên kia thốt lên một tiếng rồi im bặt, có vẻ khá bất ngờ trước đề cập của Đằng Dạ. Nhưng, cũng rất nhanh tiếp lời_Đằng Dạ...em..h.ô.i lắm sao?Khóe môi Đằng Dạ giật giật, anh nói thế khi nào?-Không phải anh nói thế...anh chỉ hỏi người em thường có mùi gì?-À..._Giai Băng kêu ngốc một tiếng_Để em ngửi xem...
Cánh cửa ngày thường vẫn được anh "nuông chiều" đóng nhẹ giờ bỗng kêu rầm một tiếng rồi đóng lại, như bộc lộ thay sự phẫn nộ của chủ nhân. Đằng phu nhân nhìn bóng dáng con trai, thở dài:
-Lẽ nào, lời tiên tri là đúng?
Đằng Dạ đem tạp dề vào phòng, tần ngần đứng yên một lúc rồi nâng nó lên đặt ngang mũi, hít một ngụm lớn.
Mùi tanh của cá, mùi mằn mặn của nước mắm lẫn mùi hôi của dầu ăn theo không khí xộc vào mũi Đằng Dạ, khiến anh giật mình ho sặc, vất vả lắm mới bình ổn được hơi thở. Anh nắm chặt chiếc tạp dề, đôi mắt đen trên khuôn mặt u ám càng thêm phần thâm trầm.
Một thoáng suy nghĩ chợt lóe, Đằng Dạ tiến về phía phòng, hạ mình ngồi xuống cái ghế con Giai Băng thường ngồi. Vì chưa từng phải rơi vào hoàn cảnh cầm đồ đi giặt, nên, thật lâu, anh mới mò được thứ "giang hồ" gọi là "xà phòng", đánh thành bọt và lấy bàn chải chà xát lên chiếc tạp dề nhơ nhớp.
Được một lúc, khi thớ vải thô của chiếc tạp dề đã bị làm mòn cho mỏng thảnh, Đằng Dạ ngừng tay, xả nước làm sạch bọt rồi cẩn trọng đưa tạp dề lên mũi, hít một hơi sâu. Mùi tanh đã phai, mùi mằn mặn lẫn mùi dầu cũng đã tan theo nước, nhưng cái mùi đặc trưng của xà phòng giặt vẫn còn đó, nồng đậm.
Lửa giận trong đáy mắt Đằng Dạ càng bành trướng, hằn lên những tơ máu đỏ trong hốc mắt. Anh nhíu mày, thoáng chốc rơi vào trầm tư.
Rồi, Đằng Dạ lấy điện thoại, nhấn số gọi tắt 1, nhưng anh không thiết lập kết nối, chỉ nhìn màn hình điện thoại. Qua một thời gian khá dài, không biết có điều gì thôi thúc, anh quyết định thiết lập kết nối. Lập tức, một dãy số quen thuộc hiện lên, đính kèm tên gọi được lưu trong danh bạ của nó: ‘Bà xã’.
Bên kia rất lâu mới nhấc máy. Vừa thông kết nối, tiếng gió biển khơi gợi sự mặn mà cùng mát lạnh đã vồ vập ùa vào, truyền đến màng nhĩ Đằng Dạ, mang đến một cảm giác mênh mông, thoải mái kì lạ.
Người đầu dây không nói, chỉ để tiếng thở hỗn loạn của mình cùng gió biển oanh tạc trong đường truyền. Đằng Dạ cũng mím môi im lặng.
Có gió, khoảng cách giữa hai người như giàng trải vô tận, lại như gần trong gang tấc.
-Giai Băng!_Chợt, như một giọt nắng ấm cuối ngày vắt lên cửa sổ, soi vào căn phòng tối, Đằng Dạ nói_Anh không định làm phiền em...nhưng...
Đằng Dạ đưa mắt nhìn chiếc tạp dề bỏ đi trong tay, chần chừ một lúc mới tiếp lời:
-Mùi trên người em là mùi gì?
-Hở?_Như một phản ứng có quy tắc, phía bên kia thốt lên một tiếng rồi im bặt, có vẻ khá bất ngờ trước đề cập của Đằng Dạ. Nhưng, cũng rất nhanh tiếp lời_Đằng Dạ...em..h.ô.i lắm sao?
Khóe môi Đằng Dạ giật giật, anh nói thế khi nào?
-Không phải anh nói thế...anh chỉ hỏi người em thường có mùi gì?
-À..._Giai Băng kêu ngốc một tiếng_Để em ngửi xem...
Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!Tác giả: SuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhCăn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt. Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt. -Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi. -Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào! -Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái… Cánh cửa ngày thường vẫn được anh "nuông chiều" đóng nhẹ giờ bỗng kêu rầm một tiếng rồi đóng lại, như bộc lộ thay sự phẫn nộ của chủ nhân. Đằng phu nhân nhìn bóng dáng con trai, thở dài:-Lẽ nào, lời tiên tri là đúng?Đằng Dạ đem tạp dề vào phòng, tần ngần đứng yên một lúc rồi nâng nó lên đặt ngang mũi, hít một ngụm lớn.Mùi tanh của cá, mùi mằn mặn của nước mắm lẫn mùi hôi của dầu ăn theo không khí xộc vào mũi Đằng Dạ, khiến anh giật mình ho sặc, vất vả lắm mới bình ổn được hơi thở. Anh nắm chặt chiếc tạp dề, đôi mắt đen trên khuôn mặt u ám càng thêm phần thâm trầm.Một thoáng suy nghĩ chợt lóe, Đằng Dạ tiến về phía phòng, hạ mình ngồi xuống cái ghế con Giai Băng thường ngồi. Vì chưa từng phải rơi vào hoàn cảnh cầm đồ đi giặt, nên, thật lâu, anh mới mò được thứ "giang hồ" gọi là "xà phòng", đánh thành bọt và lấy bàn chải chà xát lên chiếc tạp dề nhơ nhớp.Được một lúc, khi thớ vải thô của chiếc tạp dề đã bị làm mòn cho mỏng thảnh, Đằng Dạ ngừng tay, xả nước làm sạch bọt rồi cẩn trọng đưa tạp dề lên mũi, hít một hơi sâu. Mùi tanh đã phai, mùi mằn mặn lẫn mùi dầu cũng đã tan theo nước, nhưng cái mùi đặc trưng của xà phòng giặt vẫn còn đó, nồng đậm.Lửa giận trong đáy mắt Đằng Dạ càng bành trướng, hằn lên những tơ máu đỏ trong hốc mắt. Anh nhíu mày, thoáng chốc rơi vào trầm tư.Rồi, Đằng Dạ lấy điện thoại, nhấn số gọi tắt 1, nhưng anh không thiết lập kết nối, chỉ nhìn màn hình điện thoại. Qua một thời gian khá dài, không biết có điều gì thôi thúc, anh quyết định thiết lập kết nối. Lập tức, một dãy số quen thuộc hiện lên, đính kèm tên gọi được lưu trong danh bạ của nó: ‘Bà xã’.Bên kia rất lâu mới nhấc máy. Vừa thông kết nối, tiếng gió biển khơi gợi sự mặn mà cùng mát lạnh đã vồ vập ùa vào, truyền đến màng nhĩ Đằng Dạ, mang đến một cảm giác mênh mông, thoải mái kì lạ.Người đầu dây không nói, chỉ để tiếng thở hỗn loạn của mình cùng gió biển oanh tạc trong đường truyền. Đằng Dạ cũng mím môi im lặng.Có gió, khoảng cách giữa hai người như giàng trải vô tận, lại như gần trong gang tấc.-Giai Băng!_Chợt, như một giọt nắng ấm cuối ngày vắt lên cửa sổ, soi vào căn phòng tối, Đằng Dạ nói_Anh không định làm phiền em...nhưng...Đằng Dạ đưa mắt nhìn chiếc tạp dề bỏ đi trong tay, chần chừ một lúc mới tiếp lời:-Mùi trên người em là mùi gì?-Hở?_Như một phản ứng có quy tắc, phía bên kia thốt lên một tiếng rồi im bặt, có vẻ khá bất ngờ trước đề cập của Đằng Dạ. Nhưng, cũng rất nhanh tiếp lời_Đằng Dạ...em..h.ô.i lắm sao?Khóe môi Đằng Dạ giật giật, anh nói thế khi nào?-Không phải anh nói thế...anh chỉ hỏi người em thường có mùi gì?-À..._Giai Băng kêu ngốc một tiếng_Để em ngửi xem...