Tác giả:

Đêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là…

Chương 197-3

Khế Ước Hào MônTác giả: Cận NiênTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là… Anh cùng bạn gái chuyện gì cũng nói được, ngay cả chuyện của con trai cô cũng có thể nói, phải không? Tần Mộc Ngữ trong lòng lạnh lẽo đáng sợ, suýt chút nữa đã quên bên người anh luôn có người đàn bà khác, nhưng rốt cuộc tối qua vì sao tối hôm qua anh lại làm như vậy? Cứu cô, quan tâm cô, còn có cưỡng chế hôn lên trán cô...Ghê tởm, thật sự ghê tởm.“Ngay cả cô cũng chán ghét tôi sao?” Giang Dĩnh ở phía sau cười rộ lên, ngón tay cầm điếu thuốc run lên nhè nhẹ, “Tần Mộc Ngữ, cô rốt cuộc là vì tôi báo cảnh sát bắt cô mà chán ghét tôi, hay bởi vì Hạo ở cạnh tôi mà chán ghét tôi? Tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết! Dù sao tôi cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, mục đích của tôi, cô cũng rõ ràng, chẳng qua là muốn lấy lòng một người đàn ông thôi, trừ khi cô thích anh ấy, nếu không cô cũng không có lý do để chán ghét tôi?”Tần Mộc Ngữ giờ phút này mặt tái nhợt như tờ giấy.Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Giang Dĩnh, nhẹ giọng mở miệng: “Cô là ruồi bọ sao? Ngửi thấy một chút mùi liền bám lấy không tha, chẳng lẽ như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét sao? Neu cô muốn giữ bạn trai cô, vậy cô về nhà cùng hắn ôm ấp dỗ dành nhau là đủ rồi! Cô có bệnh hay sao mà theo tôi tới tận đây? Tôi với cô thân nhau lắm sao?”Lời nói mang theo ngang ngược, đem mọi chuyện nói rõ ràng.Giang Dĩnh cưới càng thêm đắc ý, rồi lại ôn nhu như nước, từ từ bước tới trước mặt cô.“Đừng nóng giận... Cô đừng tức giận, việc lần trước thực lòng xin lỗi cô, hiện tại vụ án giết người đó cũng đã được xoá bỏ, cô ở trước mặt Hạo đã toàn thắng, cô còn tức giận cái gì?” Ánh mắt Giang Dĩnh trong suốt, vô tội, tiếp tục nói, “Nhưng ngược lại là tôi, vì chuyện này anh ấy đã trách cứ tôi rất nhiều lần, tôi không còn cách nào khác mới tìm đến cô. Dù sao cô cũng coi như là người thân của anh ấy - không phải sao? Anh ấy là anh rể của cô, phải không?”“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Tần Mộc Ngữ lạnh giọng hỏi.“Sau đó tôi muốn xác nhận một chút,” ánh mắt Giang Dĩnh dừng trên người cô, có một tia nhu nhược bất lực, “Tôi muốn xác định xem cô có thích Hạo hay không, theo lý thuyết năm đó cô với Tần Cẩn Lan đã làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy,  hại cô ta trúng độc, bị c**ng b**, thậm chí chết,... Cô thật sự thích Hạo, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm, vì đứa con cô cũng sẽ rất hận anh ấy... Như vậy, hiện tại cô đối với anh ấy rốt cuộc có cảm giác gì?”Đây là điểm cô nghi ngờ, cũng là điểm vô vùng rối.Cô có thể chắc chắn rằng Hạo có tình cảm với Tần Mộc Ngữ, cho dù họ trước kia bọn họ có nhiều khúc mắc, yêu hận đen xen, cô cũng không thể chắc chắn Tần Mộc Ngữ đối với Thượng Quan Hạo đã không còn lưu luyến, như vậy thật phiền toái.Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát vào trong lòng, ánh mắt trong suốt, giọng khàn khàn: “Đây là Lục Sâm nói cho cô?”

Anh cùng bạn gái chuyện gì cũng nói được, ngay cả chuyện của con trai cô cũng có thể nói, phải không? Tần Mộc Ngữ trong lòng lạnh lẽo đáng sợ, suýt chút nữa đã quên bên người anh luôn có người đàn bà khác, nhưng rốt cuộc tối qua vì sao tối hôm qua anh lại làm như vậy? Cứu cô, quan tâm cô, còn có cưỡng chế hôn lên trán cô...

Ghê tởm, thật sự ghê tởm.

“Ngay cả cô cũng chán ghét tôi sao?” Giang Dĩnh ở phía sau cười rộ lên, ngón tay cầm điếu thuốc run lên nhè nhẹ, “Tần Mộc Ngữ, cô rốt cuộc là vì tôi báo cảnh sát bắt cô mà chán ghét tôi, hay bởi vì Hạo ở cạnh tôi mà chán ghét tôi? Tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết! Dù sao tôi cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, mục đích của tôi, cô cũng rõ ràng, chẳng qua là muốn lấy lòng một người đàn ông thôi, trừ khi cô thích anh ấy, nếu không cô cũng không có lý do để chán ghét tôi?”

Tần Mộc Ngữ giờ phút này mặt tái nhợt như tờ giấy.

Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Giang Dĩnh, nhẹ giọng mở miệng: “Cô là ruồi bọ sao? Ngửi thấy một chút mùi liền bám lấy không tha, chẳng lẽ như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét sao? Neu cô muốn giữ bạn trai cô, vậy cô về nhà cùng hắn ôm ấp dỗ dành nhau là đủ rồi! Cô có bệnh hay sao mà theo tôi tới tận đây? Tôi với cô thân nhau lắm sao?”

Lời nói mang theo ngang ngược, đem mọi chuyện nói rõ ràng.

Giang Dĩnh cưới càng thêm đắc ý, rồi lại ôn nhu như nước, từ từ bước tới trước mặt cô.

“Đừng nóng giận... Cô đừng tức giận, việc lần trước thực lòng xin lỗi cô, hiện tại vụ án giết người đó cũng đã được xoá bỏ, cô ở trước mặt Hạo đã toàn thắng, cô còn tức giận cái gì?” Ánh mắt Giang Dĩnh trong suốt, vô tội, tiếp tục nói, “Nhưng ngược lại là tôi, vì chuyện này anh ấy đã trách cứ tôi rất nhiều lần, tôi không còn cách nào khác mới tìm đến cô. Dù sao cô cũng coi như là người thân của anh ấy - không phải sao? Anh ấy là anh rể của cô, phải không?”

“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Tần Mộc Ngữ lạnh giọng hỏi.

“Sau đó tôi muốn xác nhận một chút,” ánh mắt Giang Dĩnh dừng trên người cô, có một tia nhu nhược bất lực, “Tôi muốn xác định xem cô có thích Hạo hay không, theo lý thuyết năm đó cô với Tần Cẩn Lan đã làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy,  hại cô ta trúng độc, bị c**ng b**, thậm chí chết,... Cô thật sự thích Hạo, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm, vì đứa con cô cũng sẽ rất hận anh ấy... Như vậy, hiện tại cô đối với anh ấy rốt cuộc có cảm giác gì?”

Đây là điểm cô nghi ngờ, cũng là điểm vô vùng rối.

Cô có thể chắc chắn rằng Hạo có tình cảm với Tần Mộc Ngữ, cho dù họ trước kia bọn họ có nhiều khúc mắc, yêu hận đen xen, cô cũng không thể chắc chắn Tần Mộc Ngữ đối với Thượng Quan Hạo đã không còn lưu luyến, như vậy thật phiền toái.

Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát vào trong lòng, ánh mắt trong suốt, giọng khàn khàn: “Đây là Lục Sâm nói cho cô?”

Khế Ước Hào MônTác giả: Cận NiênTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là… Anh cùng bạn gái chuyện gì cũng nói được, ngay cả chuyện của con trai cô cũng có thể nói, phải không? Tần Mộc Ngữ trong lòng lạnh lẽo đáng sợ, suýt chút nữa đã quên bên người anh luôn có người đàn bà khác, nhưng rốt cuộc tối qua vì sao tối hôm qua anh lại làm như vậy? Cứu cô, quan tâm cô, còn có cưỡng chế hôn lên trán cô...Ghê tởm, thật sự ghê tởm.“Ngay cả cô cũng chán ghét tôi sao?” Giang Dĩnh ở phía sau cười rộ lên, ngón tay cầm điếu thuốc run lên nhè nhẹ, “Tần Mộc Ngữ, cô rốt cuộc là vì tôi báo cảnh sát bắt cô mà chán ghét tôi, hay bởi vì Hạo ở cạnh tôi mà chán ghét tôi? Tốt nhất là cô nên nói cho tôi biết! Dù sao tôi cũng không phải loại người dám làm không dám nhận, mục đích của tôi, cô cũng rõ ràng, chẳng qua là muốn lấy lòng một người đàn ông thôi, trừ khi cô thích anh ấy, nếu không cô cũng không có lý do để chán ghét tôi?”Tần Mộc Ngữ giờ phút này mặt tái nhợt như tờ giấy.Cô xoay người, lạnh lùng nhìn Giang Dĩnh, nhẹ giọng mở miệng: “Cô là ruồi bọ sao? Ngửi thấy một chút mùi liền bám lấy không tha, chẳng lẽ như vậy cũng không khiến người khác cảm thấy chán ghét sao? Neu cô muốn giữ bạn trai cô, vậy cô về nhà cùng hắn ôm ấp dỗ dành nhau là đủ rồi! Cô có bệnh hay sao mà theo tôi tới tận đây? Tôi với cô thân nhau lắm sao?”Lời nói mang theo ngang ngược, đem mọi chuyện nói rõ ràng.Giang Dĩnh cưới càng thêm đắc ý, rồi lại ôn nhu như nước, từ từ bước tới trước mặt cô.“Đừng nóng giận... Cô đừng tức giận, việc lần trước thực lòng xin lỗi cô, hiện tại vụ án giết người đó cũng đã được xoá bỏ, cô ở trước mặt Hạo đã toàn thắng, cô còn tức giận cái gì?” Ánh mắt Giang Dĩnh trong suốt, vô tội, tiếp tục nói, “Nhưng ngược lại là tôi, vì chuyện này anh ấy đã trách cứ tôi rất nhiều lần, tôi không còn cách nào khác mới tìm đến cô. Dù sao cô cũng coi như là người thân của anh ấy - không phải sao? Anh ấy là anh rể của cô, phải không?”“Cô rốt cuộc muốn nói gì?” Tần Mộc Ngữ lạnh giọng hỏi.“Sau đó tôi muốn xác nhận một chút,” ánh mắt Giang Dĩnh dừng trên người cô, có một tia nhu nhược bất lực, “Tôi muốn xác định xem cô có thích Hạo hay không, theo lý thuyết năm đó cô với Tần Cẩn Lan đã làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy,  hại cô ta trúng độc, bị c**ng b**, thậm chí chết,... Cô thật sự thích Hạo, nhưng cuối cùng lại nhận lấy kết cục bi thảm, vì đứa con cô cũng sẽ rất hận anh ấy... Như vậy, hiện tại cô đối với anh ấy rốt cuộc có cảm giác gì?”Đây là điểm cô nghi ngờ, cũng là điểm vô vùng rối.Cô có thể chắc chắn rằng Hạo có tình cảm với Tần Mộc Ngữ, cho dù họ trước kia bọn họ có nhiều khúc mắc, yêu hận đen xen, cô cũng không thể chắc chắn Tần Mộc Ngữ đối với Thượng Quan Hạo đã không còn lưu luyến, như vậy thật phiền toái.Tần Mộc Ngữ như bị đâm một nhát vào trong lòng, ánh mắt trong suốt, giọng khàn khàn: “Đây là Lục Sâm nói cho cô?”

Chương 197-3