Đêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là…
Chương 301-2
Khế Ước Hào MônTác giả: Cận NiênTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là… Nơi yếu ớt nhất trong lòng cô cuối cùng cũng bị đâm một nhát đầy đau đớn.Đột nhiên quay đầu lại, chóp mũi Tần Mộc Ngữ toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: "Chúng ta như thế này được coi là ở chung một chỗ sao? Em cũng không biết mình nên làm gì nữa?"Đúng, anh nói đúng, chính xác là cô không quen với việc này, lại càng không cam tâm, sự tủi thân trong lòng cô không phải cứ khóc một trận là có thể giải quyết, cô... cũng không biết phải làm thế nào mới có thể an tâm mà thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh, tiếp nhận sự thay đổi đột ngột của anh.Ánh mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô, chậm rãi tiến sát lại gần, thì thầm nói: "Vẫn hận anh?""Anh nghĩ sao?" Tần Mộc Ngữ hỏi lại, dứt khoát buông tấm ga giường trong tay ra, không để ý trên mặt bẩn hay sạch, xoay người ngồi xuống tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm mặt anh một cách nghiêm túc, "Nếu em muốn đem tất cả những việc anh đã làm với em làm lại một lần nữa trên người anh, anh có đồng ý không? Anh có thể không hận sao? Nơi này của em thật sự đã bị tổn thương sâu sắc, cho dù đã miễn dịch đi nữa thì cũng không có nghĩa là khi nhớ đến em sẽ không cảm thấy đau đớn!"Ngón tay thon dài của cô chỉ vào vị trí của trái tim, đôi mắt trong suốt hiện lên sự không cam tâm: "Anh dám không? Làm lại tất cả mọi chuyện một lần nữa, thì em có thể suy nghĩ thêm về việc có nên ở cùng một chỗ với anh hay không."Cô biết rằng vào thời điểm này không phải là lúc thích hợp để tính toán nợ nần với anh.Thế nhưng chính anh đã tự đề cập tới, lại còn nói với thái độ kiêu ngạo như thế, cô đã nhẫn nhịn trong lòng lâu như vậy nếu không trút ra thì tuyệt đối sẽ không thoải mái được!Được thôi... Muốn tính toán nợ nần thì làm ngay hôm nay luôn đi!Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn quật cường lại có chút lạnh lùng trước mặt, nhớ lại bộ dạng bốn năm trước của cô, đơn thuần trong sáng, không hề giống như lúc này. Không phải là cô không biết tức giận, mà sự tức giận đó đã bị anh tàn nhẫn che lấp.Anh nhìn ra được, cô đang nghiêm túc.Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, ánh mắt sáng như sao, cúi đầu nói: "Bắt đầu lại từ đầu à?"Tần Mộc Ngữ khẳng định: "Bắt đầu từ đầu."Được thôi, chuyện đầu tiên.Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt cô, những ngón tay thon dài đặt lên cà vạt, cởi ra, tiếp theo là cúc áo sơmi, từng cúc, từng cúc, có nét quyến rũ gợi cảm, cứ cởi dần dần xuống dưới.Khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ dần dần trở nên khó coi."Anh..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhìn động tác của anh, vô cùng kinh ngạc."Chuyện đầu tiên..." Khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh của anh hiện lên sự nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng, "Anh biết em luôn nhớ rõ những chuyện đó, ngay chính cả anh cũng không thể quên được."Ánh mắt anh tĩnh lặng không chút tạp niệm, nhìn ra ban công, tiếp tục nói: "Tuy rằng khu nhà ở dành cho nhân viên của Megnific Coper khá yên tĩnh, nhưng người ra vào cũng không ít, anh cũng thử làm chuyện đó một lần, để xem có khiến em bớt giận hay không, hửm?"Hơi thở của Tần Mộc Ngữ dường như mắc nghẹn trong cổ họng.Ý của anh là... chẳng lẽ anh định thật sự trần truồng, đi ra khỏi căn hộ của cô để mọi người nhìn thấy?Bàn tay nhỏ bé của cô chống xuống mặt đất lạnh buốt, hơi lạnh thấm vào tận xương cốt, lồng ngực phập phồng liên tục, hơi thở không ổn định nhìn động tác của anh, không tin anh thật sự dám c** s*ch quần áo của mình!
Nơi yếu ớt nhất trong lòng cô cuối cùng cũng bị đâm một nhát đầy đau đớn.
Đột nhiên quay đầu lại, chóp mũi Tần Mộc Ngữ toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: "Chúng ta như thế này được coi là ở chung một chỗ sao? Em cũng không biết mình nên làm gì nữa?"
Đúng, anh nói đúng, chính xác là cô không quen với việc này, lại càng không cam tâm, sự tủi thân trong lòng cô không phải cứ khóc một trận là có thể giải quyết, cô... cũng không biết phải làm thế nào mới có thể an tâm mà thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh, tiếp nhận sự thay đổi đột ngột của anh.
Ánh mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô, chậm rãi tiến sát lại gần, thì thầm nói: "Vẫn hận anh?"
"Anh nghĩ sao?" Tần Mộc Ngữ hỏi lại, dứt khoát buông tấm ga giường trong tay ra, không để ý trên mặt bẩn hay sạch, xoay người ngồi xuống tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm mặt anh một cách nghiêm túc, "Nếu em muốn đem tất cả những việc anh đã làm với em làm lại một lần nữa trên người anh, anh có đồng ý không? Anh có thể không hận sao? Nơi này của em thật sự đã bị tổn thương sâu sắc, cho dù đã miễn dịch đi nữa thì cũng không có nghĩa là khi nhớ đến em sẽ không cảm thấy đau đớn!"
Ngón tay thon dài của cô chỉ vào vị trí của trái tim, đôi mắt trong suốt hiện lên sự không cam tâm: "Anh dám không? Làm lại tất cả mọi chuyện một lần nữa, thì em có thể suy nghĩ thêm về việc có nên ở cùng một chỗ với anh hay không."
Cô biết rằng vào thời điểm này không phải là lúc thích hợp để tính toán nợ nần với anh.
Thế nhưng chính anh đã tự đề cập tới, lại còn nói với thái độ kiêu ngạo như thế, cô đã nhẫn nhịn trong lòng lâu như vậy nếu không trút ra thì tuyệt đối sẽ không thoải mái được!
Được thôi... Muốn tính toán nợ nần thì làm ngay hôm nay luôn đi!
Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn quật cường lại có chút lạnh lùng trước mặt, nhớ lại bộ dạng bốn năm trước của cô, đơn thuần trong sáng, không hề giống như lúc này. Không phải là cô không biết tức giận, mà sự tức giận đó đã bị anh tàn nhẫn che lấp.
Anh nhìn ra được, cô đang nghiêm túc.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, ánh mắt sáng như sao, cúi đầu nói: "Bắt đầu lại từ đầu à?"
Tần Mộc Ngữ khẳng định: "Bắt đầu từ đầu."
Được thôi, chuyện đầu tiên.
Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt cô, những ngón tay thon dài đặt lên cà vạt, cởi ra, tiếp theo là cúc áo sơmi, từng cúc, từng cúc, có nét quyến rũ gợi cảm, cứ cởi dần dần xuống dưới.
Khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ dần dần trở nên khó coi.
"Anh..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhìn động tác của anh, vô cùng kinh ngạc.
"Chuyện đầu tiên..." Khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh của anh hiện lên sự nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng, "Anh biết em luôn nhớ rõ những chuyện đó, ngay chính cả anh cũng không thể quên được."
Ánh mắt anh tĩnh lặng không chút tạp niệm, nhìn ra ban công, tiếp tục nói: "Tuy rằng khu nhà ở dành cho nhân viên của Megnific Coper khá yên tĩnh, nhưng người ra vào cũng không ít, anh cũng thử làm chuyện đó một lần, để xem có khiến em bớt giận hay không, hửm?"
Hơi thở của Tần Mộc Ngữ dường như mắc nghẹn trong cổ họng.
Ý của anh là... chẳng lẽ anh định thật sự trần truồng, đi ra khỏi căn hộ của cô để mọi người nhìn thấy?
Bàn tay nhỏ bé của cô chống xuống mặt đất lạnh buốt, hơi lạnh thấm vào tận xương cốt, lồng ngực phập phồng liên tục, hơi thở không ổn định nhìn động tác của anh, không tin anh thật sự dám c** s*ch quần áo của mình!
Khế Ước Hào MônTác giả: Cận NiênTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcĐêm đen như mực... Tại khu nhà cao cấp, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng... Hình ảnh một người con gái mảnh khảnh, khó khăn lê bước, mồ hôi bệt vào tóc dính dáp trên hai bên mặt, cổ tay trắng nõn nhỏ bé và yếu ớt cố gắng với chiếc điện thoại trên tủ giường. Trong bóng tối, nàng nhấn phím, ánh sáng từ chiếc điện thoại làm sáng một góc phòng. Nàng gắng giữ hơi thở, cắn môi chịu đựng thân thể đang đau nhức, lướt 8 chữ số... Âm thanh đô đô.. thật dài, trong bóng tối nghe thật bi thương. “Ai?” Giọng nữ quyến rũ êm tai, mang theo tiếng khàn khàn truyền đến. Nàng im lặng một vài giây. Rời ống nghe, nàng liếc mắt tìm tai nghe gắn vào một bên tai. “Xin Chào, tôi tìm Quan Hạo, đây là điện thoại của anh ấy?” Thanh âm suy yếu của nàng vang vọng. “Cô tìm Hạo“. Âm điệu của cô gái bên kia mang một chút ngạc nhiên, tiếng nói không chút kiên nhẫn “À, bên này đang có chút chuyện. Cô là ai? Tìm anh ấy có việc gì?” Đầu nàng tựa trên tủ đầu giường, ánh mắt một mảng ướt át, ngữ điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi là… Nơi yếu ớt nhất trong lòng cô cuối cùng cũng bị đâm một nhát đầy đau đớn.Đột nhiên quay đầu lại, chóp mũi Tần Mộc Ngữ toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chậm rãi nói: "Chúng ta như thế này được coi là ở chung một chỗ sao? Em cũng không biết mình nên làm gì nữa?"Đúng, anh nói đúng, chính xác là cô không quen với việc này, lại càng không cam tâm, sự tủi thân trong lòng cô không phải cứ khóc một trận là có thể giải quyết, cô... cũng không biết phải làm thế nào mới có thể an tâm mà thoải mái tiếp nhận ý tốt của anh, tiếp nhận sự thay đổi đột ngột của anh.Ánh mắt thâm trầm của Thượng Quan Hạo nhìn cô, chậm rãi tiến sát lại gần, thì thầm nói: "Vẫn hận anh?""Anh nghĩ sao?" Tần Mộc Ngữ hỏi lại, dứt khoát buông tấm ga giường trong tay ra, không để ý trên mặt bẩn hay sạch, xoay người ngồi xuống tựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm mặt anh một cách nghiêm túc, "Nếu em muốn đem tất cả những việc anh đã làm với em làm lại một lần nữa trên người anh, anh có đồng ý không? Anh có thể không hận sao? Nơi này của em thật sự đã bị tổn thương sâu sắc, cho dù đã miễn dịch đi nữa thì cũng không có nghĩa là khi nhớ đến em sẽ không cảm thấy đau đớn!"Ngón tay thon dài của cô chỉ vào vị trí của trái tim, đôi mắt trong suốt hiện lên sự không cam tâm: "Anh dám không? Làm lại tất cả mọi chuyện một lần nữa, thì em có thể suy nghĩ thêm về việc có nên ở cùng một chỗ với anh hay không."Cô biết rằng vào thời điểm này không phải là lúc thích hợp để tính toán nợ nần với anh.Thế nhưng chính anh đã tự đề cập tới, lại còn nói với thái độ kiêu ngạo như thế, cô đã nhẫn nhịn trong lòng lâu như vậy nếu không trút ra thì tuyệt đối sẽ không thoải mái được!Được thôi... Muốn tính toán nợ nần thì làm ngay hôm nay luôn đi!Thượng Quan Hạo nhìn chằm chằm cô gái nhỏ nhắn quật cường lại có chút lạnh lùng trước mặt, nhớ lại bộ dạng bốn năm trước của cô, đơn thuần trong sáng, không hề giống như lúc này. Không phải là cô không biết tức giận, mà sự tức giận đó đã bị anh tàn nhẫn che lấp.Anh nhìn ra được, cô đang nghiêm túc.Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng v**t v* tóc cô, ánh mắt sáng như sao, cúi đầu nói: "Bắt đầu lại từ đầu à?"Tần Mộc Ngữ khẳng định: "Bắt đầu từ đầu."Được thôi, chuyện đầu tiên.Thượng Quan Hạo nhìn vào mắt cô, những ngón tay thon dài đặt lên cà vạt, cởi ra, tiếp theo là cúc áo sơmi, từng cúc, từng cúc, có nét quyến rũ gợi cảm, cứ cởi dần dần xuống dưới.Khuôn mặt của Tần Mộc Ngữ dần dần trở nên khó coi."Anh..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhìn động tác của anh, vô cùng kinh ngạc."Chuyện đầu tiên..." Khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh của anh hiện lên sự nghiêm túc, nhìn sâu vào mắt cô, chậm rãi lên tiếng, "Anh biết em luôn nhớ rõ những chuyện đó, ngay chính cả anh cũng không thể quên được."Ánh mắt anh tĩnh lặng không chút tạp niệm, nhìn ra ban công, tiếp tục nói: "Tuy rằng khu nhà ở dành cho nhân viên của Megnific Coper khá yên tĩnh, nhưng người ra vào cũng không ít, anh cũng thử làm chuyện đó một lần, để xem có khiến em bớt giận hay không, hửm?"Hơi thở của Tần Mộc Ngữ dường như mắc nghẹn trong cổ họng.Ý của anh là... chẳng lẽ anh định thật sự trần truồng, đi ra khỏi căn hộ của cô để mọi người nhìn thấy?Bàn tay nhỏ bé của cô chống xuống mặt đất lạnh buốt, hơi lạnh thấm vào tận xương cốt, lồng ngực phập phồng liên tục, hơi thở không ổn định nhìn động tác của anh, không tin anh thật sự dám c** s*ch quần áo của mình!