Hôm nay là một ngày đẹp trời. Có cô gái bước ra từ bệnh viện ôm một tờ xét nghiệm, đôi môi đỏ hồng căng mọng nở một nụ cười đẹp như hoa anh đào, mặc một chiếc đầm trắng là cô. Hôm nay cô đi khám bệnh vì mấy bữa nay cô hay nôn khan hay mệt cô nghĩ cô bị bệnh nên đi khám và cô có một niềm vui nhỏ bé. Cô ra bắt xe về, ghé qua siêu thị mua chút đồ để nấu một bữa thật ngon cho anh và cho anh biết niềm vui này. " Giờ là 10h, 11h nghĩ trưa" cô lầm bầm hôm nay cô nấu những món anh thích. 11h15 Cô bước vào công ty đi thẳng lên phòng chủ tịch, thì gặp Tuấn Thiên "Cki Dâu!" Cậu ♥GTNV♥ ♥Vương Tuấn Thiên là em trai của Tuấn Anh♥ "Chào hihi" cô cười chào lại rồi cô bước tiếp "Cki dâu! cki tới gặp Anh Tuấn Anh hả?. Ảnh đi hợp rồi, qua phòng em chơi đi há" cậu cố cảng cô lại "Thôi! cki vô phòng đợi" cô vẫn bước vào phòng anh Mở cánh của ra hình ảnh của anh lịch lãm, nhu tình ngồi đó mái tóc màu tím bồng bềnh hơi rối, áo sơ mi trắng ko cài nút. Kế bên là một cô gái dáng vẻ kiêu sa mặc chiếc đầm dây bó…
Chương 32
Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi!Tác giả: Bồ Công AnhHôm nay là một ngày đẹp trời. Có cô gái bước ra từ bệnh viện ôm một tờ xét nghiệm, đôi môi đỏ hồng căng mọng nở một nụ cười đẹp như hoa anh đào, mặc một chiếc đầm trắng là cô. Hôm nay cô đi khám bệnh vì mấy bữa nay cô hay nôn khan hay mệt cô nghĩ cô bị bệnh nên đi khám và cô có một niềm vui nhỏ bé. Cô ra bắt xe về, ghé qua siêu thị mua chút đồ để nấu một bữa thật ngon cho anh và cho anh biết niềm vui này. " Giờ là 10h, 11h nghĩ trưa" cô lầm bầm hôm nay cô nấu những món anh thích. 11h15 Cô bước vào công ty đi thẳng lên phòng chủ tịch, thì gặp Tuấn Thiên "Cki Dâu!" Cậu ♥GTNV♥ ♥Vương Tuấn Thiên là em trai của Tuấn Anh♥ "Chào hihi" cô cười chào lại rồi cô bước tiếp "Cki dâu! cki tới gặp Anh Tuấn Anh hả?. Ảnh đi hợp rồi, qua phòng em chơi đi há" cậu cố cảng cô lại "Thôi! cki vô phòng đợi" cô vẫn bước vào phòng anh Mở cánh của ra hình ảnh của anh lịch lãm, nhu tình ngồi đó mái tóc màu tím bồng bềnh hơi rối, áo sơ mi trắng ko cài nút. Kế bên là một cô gái dáng vẻ kiêu sa mặc chiếc đầm dây bó… Anh có cảm giác bất an,liền lấy điện thoại điện cho cậu."Em đang ở đâu vậy?""Thì em đang đi chơi""Tại sao lại đưa anh về nhà?""Tại anh ngất xỉu vì mệt nên em đưa anh về nhà" cậu nói bằng giọng vô (số) tội.Tút Tút...Anh cúp máy. Đi thay đồ để đến bệnh viện.Bệnh viện.Anh mua một đóa hoa oải hương cho cô, đi tới phòng bệnh cô như thường. Nhưng...khi anh mở cửa có một điều làm tin anh hoang mang lo sợ. Cô, cô ko có ở đây. Anh hoang mang chạy ra thấy một cô y tá vội hỏi."Bệnh nhân phòng 125 đâu rồi" anh vội vã"A...bệnh nhân phòng đó đã được người nhà làm thủ tục đưa về rồi ạ" cô ý tá"Cám ơn cô"Anh ko hiểu*Chẳng lẽ...Di Di tỉnh lại rồi*Anh vội lấy điện thoại gọi cho chàng."Alo""Di Di đâu rồi? tôi muốn gặp cô ấy""Xin lỗi. Nhưng Di Di cần một cuộc sống tốt hơn trong quá khức. Nếu anh yêu Di Di thì hãy suy nghĩ cho cô ấy" chàng nói."Tôi muốn gặp Di Di....lần cuối cũng được" anh hiểu. Anh chỉ cần gặp cô.*Phải mình phải cho Di Di một cuộc sống tốt hơn*" Ko thể. Xin lỗi anh"tút tút...Anh như hồn ma lũi thủi đi về.*Đúng. Anh cần phải suy nghĩ cho cuộc sống, tương lại của em hơn. Anh đã làm tolnr thương em lắm rồi. Anh xin lỗi*Khóc! Anh khóc vì cô. Vì người anh yêu.Anh đến quán bar cứ thế uống rất nhiều. Liên tục nhắc tên cô. Giờ như hình bóng của cô đang trong tim anh cànd lớn làm tim anh nhức nhói đau lòng, mong ước được gặp cô, ôm cô và nói câu xin lỗi.
Anh có cảm giác bất an,liền lấy điện thoại điện cho cậu.
"Em đang ở đâu vậy?"
"Thì em đang đi chơi"
"Tại sao lại đưa anh về nhà?"
"Tại anh ngất xỉu vì mệt nên em đưa anh về nhà" cậu nói bằng giọng vô (số) tội.
Tút Tút...
Anh cúp máy. Đi thay đồ để đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Anh mua một đóa hoa oải hương cho cô, đi tới phòng bệnh cô như thường. Nhưng...khi anh mở cửa có một điều làm tin anh hoang mang lo sợ. Cô, cô ko có ở đây. Anh hoang mang chạy ra thấy một cô y tá vội hỏi.
"Bệnh nhân phòng 125 đâu rồi" anh vội vã
"A...bệnh nhân phòng đó đã được người nhà làm thủ tục đưa về rồi ạ" cô ý tá
"Cám ơn cô"
Anh ko hiểu
*Chẳng lẽ...Di Di tỉnh lại rồi*
Anh vội lấy điện thoại gọi cho chàng.
"Alo"
"Di Di đâu rồi? tôi muốn gặp cô ấy"
"Xin lỗi. Nhưng Di Di cần một cuộc sống tốt hơn trong quá khức. Nếu anh yêu Di Di thì hãy suy nghĩ cho cô ấy" chàng nói.
"Tôi muốn gặp Di Di....lần cuối cũng được" anh hiểu. Anh chỉ cần gặp cô.
*Phải mình phải cho Di Di một cuộc sống tốt hơn*
" Ko thể. Xin lỗi anh"
tút tút...
Anh như hồn ma lũi thủi đi về.
*Đúng. Anh cần phải suy nghĩ cho cuộc sống, tương lại của em hơn. Anh đã làm tolnr thương em lắm rồi. Anh xin lỗi*
Khóc! Anh khóc vì cô. Vì người anh yêu.
Anh đến quán bar cứ thế uống rất nhiều. Liên tục nhắc tên cô. Giờ như hình bóng của cô đang trong tim anh cànd lớn làm tim anh nhức nhói đau lòng, mong ước được gặp cô, ôm cô và nói câu xin lỗi.
Vợ Ơi! Anh Xin Lỗi!Tác giả: Bồ Công AnhHôm nay là một ngày đẹp trời. Có cô gái bước ra từ bệnh viện ôm một tờ xét nghiệm, đôi môi đỏ hồng căng mọng nở một nụ cười đẹp như hoa anh đào, mặc một chiếc đầm trắng là cô. Hôm nay cô đi khám bệnh vì mấy bữa nay cô hay nôn khan hay mệt cô nghĩ cô bị bệnh nên đi khám và cô có một niềm vui nhỏ bé. Cô ra bắt xe về, ghé qua siêu thị mua chút đồ để nấu một bữa thật ngon cho anh và cho anh biết niềm vui này. " Giờ là 10h, 11h nghĩ trưa" cô lầm bầm hôm nay cô nấu những món anh thích. 11h15 Cô bước vào công ty đi thẳng lên phòng chủ tịch, thì gặp Tuấn Thiên "Cki Dâu!" Cậu ♥GTNV♥ ♥Vương Tuấn Thiên là em trai của Tuấn Anh♥ "Chào hihi" cô cười chào lại rồi cô bước tiếp "Cki dâu! cki tới gặp Anh Tuấn Anh hả?. Ảnh đi hợp rồi, qua phòng em chơi đi há" cậu cố cảng cô lại "Thôi! cki vô phòng đợi" cô vẫn bước vào phòng anh Mở cánh của ra hình ảnh của anh lịch lãm, nhu tình ngồi đó mái tóc màu tím bồng bềnh hơi rối, áo sơ mi trắng ko cài nút. Kế bên là một cô gái dáng vẻ kiêu sa mặc chiếc đầm dây bó… Anh có cảm giác bất an,liền lấy điện thoại điện cho cậu."Em đang ở đâu vậy?""Thì em đang đi chơi""Tại sao lại đưa anh về nhà?""Tại anh ngất xỉu vì mệt nên em đưa anh về nhà" cậu nói bằng giọng vô (số) tội.Tút Tút...Anh cúp máy. Đi thay đồ để đến bệnh viện.Bệnh viện.Anh mua một đóa hoa oải hương cho cô, đi tới phòng bệnh cô như thường. Nhưng...khi anh mở cửa có một điều làm tin anh hoang mang lo sợ. Cô, cô ko có ở đây. Anh hoang mang chạy ra thấy một cô y tá vội hỏi."Bệnh nhân phòng 125 đâu rồi" anh vội vã"A...bệnh nhân phòng đó đã được người nhà làm thủ tục đưa về rồi ạ" cô ý tá"Cám ơn cô"Anh ko hiểu*Chẳng lẽ...Di Di tỉnh lại rồi*Anh vội lấy điện thoại gọi cho chàng."Alo""Di Di đâu rồi? tôi muốn gặp cô ấy""Xin lỗi. Nhưng Di Di cần một cuộc sống tốt hơn trong quá khức. Nếu anh yêu Di Di thì hãy suy nghĩ cho cô ấy" chàng nói."Tôi muốn gặp Di Di....lần cuối cũng được" anh hiểu. Anh chỉ cần gặp cô.*Phải mình phải cho Di Di một cuộc sống tốt hơn*" Ko thể. Xin lỗi anh"tút tút...Anh như hồn ma lũi thủi đi về.*Đúng. Anh cần phải suy nghĩ cho cuộc sống, tương lại của em hơn. Anh đã làm tolnr thương em lắm rồi. Anh xin lỗi*Khóc! Anh khóc vì cô. Vì người anh yêu.Anh đến quán bar cứ thế uống rất nhiều. Liên tục nhắc tên cô. Giờ như hình bóng của cô đang trong tim anh cànd lớn làm tim anh nhức nhói đau lòng, mong ước được gặp cô, ôm cô và nói câu xin lỗi.