Tác giả:

̀y giáo chủ nhiệm Mười tám năm nay làm tiểu thư quả thật là một sự chán nản đối với Dạ Nguyệt. Ngày nào c*̃ng phải ăn những món ăn thượng hạng, mặc những bộ quần áo đắt tiền và phải đi học ở ngôi trường danh giá. Có lẽ Dạ Nguyệt cô đây sống hơi bị ngược so với những đứa con gái khác. Nhưng tất cả mọi thứ đều không chán bằng việc ngày ngày cô phải vác cặp lê lết đến trường, ngồi từ sáng đến chiều để tiếp thu cái mớ hỗn độn mang tên kiến thức mà cô thấy sau này ra đời thì nó chỉ là thứ vứt thùng rác. Nói gì thì nói, hiện tại cô đang đi từ trên lầu xuống đến phòng ăn với cái mặt vô c*̀ng vô c*̀ng là bực bội. Nghĩ sao không bực cho được, mới nghỉ hè đó nay lại phải nhập học, thời gian làm gì trôi nhanh dữ vậy. Định đi du lịch c*̃ng chẳng kịp đi nữa. “Con gái, ngồi xuống ăn sáng nhanh rồi anh hai sẽ đưa con đến trường!” Ông Hào Minh mỉm cười khi thấy…

Truyện chữ