Giữa xuân tháng hai, thành nam Hàm Đan, bờ bắc sông Kỳ. Mặt trời lặn trên bến đò, khói lượn lờ trên khu chợ đã tan. Mặc dù xuân ấm đã sang chim yến đã tới, nhưng khi trời gần tối cộng với từng cơn gió bắc thổi qua trên bến đò, lại lập tức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Một ngày cứ như vậy chợt lạnh chợt ấm, khách nhân dù nôn nóng vội vàng, đều thà rằng lên đường chậm một chút, trước tiên phải tìm một nơi đặt chân sưởi ấm. Sát bên bến đò, vừa hay có một khách đ**m nhỏ đơn sơ. Nhìn sắc trời đã nhập nhoạng, chưởng quỹ thắp đèn lồng treo lên cửa, trên tấm biển nương theo cạnh cửa có khắc bốn chữ lớn xiêu xiêu vẹo vẹo, mặt trên sơn màu đỏ thắm: Hồng nê tiểu sạn. Bên trong đ**m chỉ đặt một cái bàn con ở chính giữa, trên bàn bày mấy bình trà và vài cái chén. Chừng mười một khách nhân, cả nam lẫn nữ đang ngồi trên chiếu vây quanh bàn nói chuyện trời đất, có vẻ vô cùng náo nhiệt. Bên ngoài có người vén rèm tiến vào, đó là một thiếu niên độ mười bảy mười tám tuổi, hai mắt hẹp dài, mặt…
Tác giả: