- Tiểu Thuần này... - Sao cơ? - Em đồng ý làm người yêu tôi nhé? - Ơ... Vì sao lại nói như vậy? - Thì... không biết nữa. Nhưng có đồng ý không? Reng reng reng... Tít! Một cô gái nhỏ với tay tắt chiếc đồng hồ báo thức đang kêu inh ỏi trên đầu giường. Hoá ra nãy giờ cô đang nằm mơ. Một giấc mơ mà dạo gần đây nó cứ tìm đến Diễm Thuần với tần số liên tục. Phải rồi, gương mặt của chàng trai ấy ra sao nhỉ? Thật tiếc là vì vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt người đó nha. Nhưng cô vẫn còn nhớ đến lời tỏ tình trẻ con kia, thật là có chút non nớt, vụng dại. Chỉ tức là chiếc đồng hồ quái quỷ này đã cắt ngang mất, khiến cô chẳng hề nhớ mình đã trả lời ra sao nữa mà. "Em bảo anh đi đi Sao anh không đứng lại Em bảo anh đừng đợi. Mà sao anh quay đi. Lời nói thoảng gió bay. Đôi mắt huyền đẫm lệ. Sao mà anh ngốc thế. Không nhìn vào mắt em?" (Ngốc – Silva Kaputikyan) * - Thôi chết, muộn giờ làm mất! Với vận tốc ánh sáng, Diễm Thuần phi ngay xuống giường. Gì chứ nếu đến trễ thì sẽ bị quản lý trừ lương, uổng lắm!…
Tác giả: