Năm Nguyên Kinh thứ năm, kinh thành đổ trận tuyết đầu mùa. Trực điện giám Xuân Bảo co tay vào tay áo bông, trên lông mày kết một tầng bông tuyết li ti, hơi thở ra như khói sóng theo gió, tan vào không khí lạnh giá. Trên đầu một cây hoa mai đón gió thấu tuyết, chao ôi là thê lương. “Xuân Bảo! Mau xách thùng nước chết tiệt của ngươi lại đây, nếu đi chậm, coi chừng Hoàng thượng chém đầu ngươi!” Xuân Bảo nghe tiếng giật mình, quay đầu lại thấy lão thái giám da mặt xanh trắng đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình. “Còn đứng đực ra đó làm chi? Mau đến trước Phúc Thọ điện lau dọn,” Đôi mắt lão thái giám đỏ đậm, “Nhân máu còn chưa đóng thành băng, có lẽ dọn sẽ nhanh hơn.” Xuân Bảo vâng một tiếng, nhổ nước bọt ra lòng bàn tay lạnh cóng đến đỏ lên, gắng sức xách thùng nước lạnh to đùng kia, bước nông bước sâu theo sau lão thái giám đến Phúc Thọ điện. Tuyết bay nhè nhẹ, chỉ chốc lát đã bám đầy mảnh vải trên vai lão thái giám. Xuân Bảo đi hơi vội, nước lạnh văng ra làm ướt tấm áo bông cũ màu tím…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...