Tiếng chuông du dương vang vọng, từng làn sương khói lượn lờ, buổi kinh chiều đã bắt đầu. Chúng tăng ngồi thiền niệm Phật, tiếng mõ kêu nhịp nhàng, tiếng chuông chiều ngân vang. Nơi đây rời xa thế giới ồn ào náo nhiệt, mà thanh tân tự tại. Dương Quỳnh ngồi ở trong một gian thiện phòng yên lặng uống trà, đối với bầu không khí yên tĩnh như vậy nàng có chút không quen. Không phải là nàng ghét, chỉ là không thích mà thôi. Âm thanh đối thoại của người đàn ông trung niên cùng thiền sư ở phòng trong nhẹ nhàng mà chậm rãi, trầm thấp nhưng nghe không rõ. Có điều Dương Quỳnh cũng không ngại, đối người đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc như nàng, thì âm lượng nói chuyện như vậy là đã đủ. “Dương tiểu thư.” Người đàn ông trung niên kêu một tiếng. Dương Quỳnh đặt chén trà xuống, đi vào bên trong: “Trần tiên sinh.” “Ta thấy cô dường như có chút nhàm chán, nơi này rất an toàn, không cần phải theo ta. Cô ra bên ngoài hít thở không khí đi, ta cùng Huyền Pháp thiền sư còn rất nhiều lời muốn nói…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...