“Chúng ta chia tay đi.” Vừa mới tiến vào cơ thể này trước mắt Cố Khanh là một mảnh mơ hồ, không đợi hắn phản ứng bên tai liền nghe thấy một câu này. Không có thị giác chia sẻ thính giác cũng càng nhạy bén. Người phía trước này có giọng nói hơi khàn khàn, hẳn là khàn vì đã lâu không uống nước. Giọng điệu thuộc về loại ôn nhu, tuy rằng giọng nói rất lạnh nhưng lại không che đi được sự ôn nhu ấy. Nếu đây không phải giọng của một người con trai, Cố Khanh đã có thể cho y chín mươi điểm, đáng tiếc cùng giới chê nhau. “Chuyện của cậu và Thượng tiểu thư tôi đã biết, yên tâm tôi sẽ không dây dưa với cậu nữa đâu. Trước khi hẹn hò tôi đã nói qua, nếu cậu ngoại tình có người thích khác thì chúng ta cứ chia tay sớm bớt đau khổ.” Chàng trai đang nói như đang nghĩ đến điều gì, tạm dừng chốc lát. Theo một tiếng va chạm thủy tinh thanh thuý, Cố Khanh như nghe thấy một tiếng cười nhạo. “Tiến vào nội dung vở kịch.” “Đang tiến vào nội dung vở kịch, bíp  —— bị quấy nhiễu tiến vào thất bại, mười phút sau…

Truyện chữ