Tác giả:

Suốt hai ngày, Quản Nhiên đều mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, anh mộng thấy tử thi. Giấc mơ hôm nay càng lạ lùng hơn, tỉnh lại rối vẫn còn rành rành trước mắt, thật khiến người ta phát khiếp. Ao hồ liền với hồ ao, mười mấy năm nay mình đâu có thấy mảnh áp cái hồ nào vuông vắn như thế đâu... Nơi nơi đều là cỏ dại um tùm cao ngang thắt lưng, dưới chân lầy nhầy như giẫm phải bùn, không có đường, bốn xung quanh cũng vắng hoe, lẽ nào chỉ có một mình mình lạc giữa nơi đồng không mông quạnh này sao? Không thể nào! Mình xưa nay chưa bao giờ tới nơi hoang vu hẻo lánh thế này một mình, hơn nữa... Một cơn gió lạnh ùa tới, trong bụi cỏ chợt vang lên tiếng lạch xạch, là rắn! Có rắn! Sực nhớ ra chân chỉ mang sandal xỏ ngón, Quản Nhiên chợt thấy vật gì lành lạnh đang trườn từ gót chân lên đùi. Hỏng bét, phải chuồn ngay! Quản Nhiên vội dang hai tay vạch bụi cỏ, cuống cuồng bỏ chạy... Đám cỏ trướng mặt khá thấp nhưng nhìn vẫn không thấy đường, cũng không thấy nhà cửa gì, đến một cái cây to cũng chẳng có,…

Truyện chữ