Nguyệt Hoa Dạ Tuyết Thịnh Bình là thành phố lớn nhất cả nước. Đêm về, ánh đèn hoa lệ soi sáng mặt đường. Đứng từ trên cao nhìn xuống, thành phố tựa như được phủ ánh vàng lấp la lấp lánh, rực rỡ đến lóa mắt. Đông Hạ đứng trên ban công, ánh mắt xa xăm nhìn vào khoảng không bao la bên ngoài. Ly rượu trong tay cô đã vơi đi một nửa, chiếc áo mỏng tang không đủ ấm khiến cả thân hình mảnh mai của cô run lên vì lạnh. Từ ngày mẹ mất, Đông Hạ chưa bao giờ quay về nhà cũ. Tính ra cũng đã hơn mười năm rồi. Cô không có cha. Mẹ cô chưa từng kể cho cô nghe về người đàn ông của bà. Uống cạn ly rượu cay nồng, Đông Hạ ngồi bệt xuống nền ban công, ngửa mặt lên nhìn khung trời bao la không có chút ánh sáng của ngôi sao nào. Nỗi nhớ mẹ cùng sự tủi thân bất chợt vây lấy khiến cô không chịu nổi, òa khóc nức nở. Đông Hạ không phải kẻ yếu đuối. Lau nước mắt, cô đứng dậy, đi vào trong nhà tắm, vặn vòi sen để tưới ướt thân thể mình, sau đó mới lau khô người rồi trở về phòng ngủ. Bật máy tính lên, đăng nhập vào…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...