“Bối bối! Bối bối!” Bên tai không ngừng truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, Đồng Dư Bối dần dần tỉnh lại, cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân mệt mỏi. Một đôi tay ấm áp đặt lên trán Đồng Dư Bối, thấy Bối Bối mở mắt mới thở phào nhẹ nhõm: “Bối bối, con làm mẹ sợ chết mất, đầu còn đau không, con ngủ cả ngày rồi đấy”. “Mẹ, Bối Bối nhức đầu quá” Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhăn lại, cánh tay bé bỏng mũm mĩm quơ loạn trong không trung, từng chỗ lỗi lõm trên mu bàn tay thật đáng yêu. “Ngoan nào, Bối Bối bị sốt đấy mà, uống thuốc rồi sẽ không đau nữa” Mẹ cô bé đặt cánh tay nhỏ bé không nghe lời của Bối Bối vào trong chăn, trông thấy ánh mắt Bối Bối đảo khắp nơi, bà liền cười hỏi “Bối Bối đang tìm ba à? Mẹ vừa gọi điện thoại cho ba, ba con sẽ lập tức trở về, Bối Bối đừng sợ.” Bà Đồng nghĩ con có lẽ đã đói bụng “Bối bối, con ngủ cả ngày rồi, mẹ đã nấu cháo sò biển mà con thích nhất, mất khá nhiều thời gian để ninh đó, mẹ sẽ bưng cháo tới cho con.” Vừa nói vừa đắp thêm một cái chăn…

Truyện chữ