Bầu trời như có như không hiện qua mái hiên, trong hẻm nhỏ sắc xuân vô biên, khói quấn quýt, hoa liễu lả tả. “Ở đây có ngân phiếu trăm lượng, một hộp minh châu…” Phương Kính Tai khép lại chiết phiến trong tay, đem ngân phiếu cùng hộp trân châu đổ lên người trước mặt. Ngân phiếu trăm lượng hiện ra, một xấp ấy chỉ sợ là trăm lượng cũng không bằng, ngọc không nhiều lắm nhưng mỗi viên đều trơn bóng, bọc một tầng rực rỡ bên trong, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ. Chỉ là người nọ né người mà ngồi, vàng ngọc phía trước chẳng chút nào mảy may. “A!” Phương Kính Tai cười lạnh một tiếng, chiết phiến trong tay gõ lên mặt bàn: “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song… Không hổ là đầu bài nơi này, có lẽ những thứ này ngươi không để vào mắt. Như vậy đi, người khác mua ngươi một đêm bao nhiêu, Gia ta trả giá gấp bội.” Mạch Ngọc quay đầu, hé ra dung nhan tuấn tú tuyệt lệ nhưng không mất đi anh khí. Mi dài mắt phượng, môi mỏng khẽ mím. Một thân trường sam hồng nhạt mỏng, thanh nhã đạm nhạt trộn…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...