Tác giả:

Cô giống như một người mới tỉnh dậy sau giấc mơ dài dằng dặc. Cô thật sự không nhớ rõ trong giấc mơ đó cô đã trải qua những gì.  Nhưng bây giờ đã ổn rồi. Cô đã tỉnh lại bình thường. Có thể làm chính mình. Hít một hơi thật sâu. Mang chiếc áo ngủ đi đến bên cạnh điện thoại trên bàn nhấc máy lên gọi. "Trịnh Mặc,anh qua đây với tôi được không" Giọng nói bên kia vang lên. "Em có chuyện gì sao?"  Cô cầm cầm điện vừa nghe vừa lắc đầu. "Tôi không biết..." "Tít tít tít..." cô chưa nói hết câu. Đầu giây bên kia đã rắt rụp. Lập Hạ ôm cái đầu đau đớn của mình. Khuỵu gối xuống đất cố nén đau đến ch** n**c mắt. Tại sao? Tại sao cô lại không nhớ gì hết? Cô chỉ nhớ đến lúc cô qua nhà Tịnh Tâm thì bỗng dưng ngất đi. Tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên chiếc xe cấp cứu được Trịnh Mặc chở đi. Vậy kia ức đó biến mất đi đâu?  Trịnh Mặc nói, hắn thấy cô ngất trên đường nên đưa cô vào phòng cấp cứu. Nhưng cô lại thấy hắn rất quen thuộc. Quen thuộc với cô hơn ai hết. Rốt cuộc hắn là ai? Chuyện gì đã xảy ra khi cô…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...