Tác giả:

Tuyết cuối đông rơi ngợp trời. Chàng trai chân giẫm lên tuyết, bước chầm chậm về phía ngôi mộ với cái tên: Nhậm Phương Bình. Mười năm đằng đẵng, hồng trần tang thương. Câu chuyện này, sao lại đi đến bước hôm nay? Liệu rằng còn có thể quay đầu hay không? Ly biệt không có lời từ biệt, chia xa không ngày gặp lại. Cũng chỉ còn một con đường xuống hoàng tuyền để gặp lại nhau. Có lẽ là mùa đông sang năm, cũng có lẽ dưới suối vàng anh mới có thể gặp lại cô. Thời gian thấm thoát đã trôi thật nhanh, quen biết nhau hơn 30 năm. Có chuyện gì về cô anh không biết, đây là lần tiên anh không biết cô đã ra đi. Năm anh 28 tuổi đến Nhật Bản, sau đó cho đến hôm nay mới có ngày gặp lại. Thật không ngờ cô đã đi rồi, đi rất xa bờ. Tuyết nhuộm trắng mái đầu anh, anh nhẹ nhàng ngồi xuống: “Phương Bình. Quen biết em hơn 30 năm. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mất mát nhất!” Người con gái trên bia mộ vẫn cứ tươi cười. Đông qua rồi xuân đến, cô vẫn luôn tươi cười như thế. Ai biết được, đã mười năm nay anh vẫn…

Truyện chữ