Giới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử…
Chương 11: Quan tâm như vậy
Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… Edit: ღDuღĐộng tác của An Cẩn Dật để cho Bạch Chỉ Ưu sững sờ, lập tức lắc đầu, quật cường mà quay đầu, nói: “Không được, không được, mới không cần cắn anh, cũng không cắn!”“Ừ, anh biết ngay, bảo bối nhà anh đau lòng ông xã rồi, vì vậy không cắn được.” An Cẩn Dật nhướng mày, bên môi xoẹt qua nụ cười tà mị.Bạch Chỉ Ưu trừng mắt liếc An Cẩn Dật, không có nói gì, có điều thật sự bị An Cẩn Dật nói trúng rồi.Cô… đau lòng anh!An Cẩn Dật lại tiếp tục bôi thuốc, đột nhiên xuất hiện đau đớn để cho Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hé miệng.An Cẩn Dật nhanh tay lẹ mắt mà bỏ tay mình vào trong miệng Bạch Chỉ Ưu, để cho cô cắn.Bạch Chỉ Ưu đau bao nhiêu thì càng dùng sức cắn mạnh bấy nhiêu.Thế cho nên cô có thể cảm giác được tay An Cẩn Dật bị cô cắn chảy máu rồi, trong miệng toàn mùi vị tanh.Thấy lông mày của An Cẩn Dật cũng không nhăn một chút, vẫn đang cẩn thận mà giúp mình bôi thuốc, Bạch Chỉ Ưu cảm giác nước mắt của mình sắp chảy ra nữa rồi.Từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi trên cánh tay An Cẩn Dật, An Cẩn Dật cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Ưu.Chỉ thấy bóng đen lóe lên, cả người Bạch Chỉ Ưu đều bổ nhào vào trong ngực An Cẩn Dật.“Không muốn, em không muốn bôi thuốc.” Bạch Chỉ Ưu khóc loạn xạ, nước mắt nước mũi đều lau trên quần áo An Cẩn Dật, luôn lắc đầu.Bạch Chỉ Ưu không muốn thoa thuốc không phải bởi vì chính mình sợ đau, mà là không đành lòng để cho An Cẩn Dật vô duyên vô cớ vì mình mà phải chịu đau đớn.An Cẩn Dật nhìn thuốc trên tay mình cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt đầu của Bạch Chỉ Ưu đang vùi ở trong lòng mình, trấn an nói: “Được, được, nghe lời, đừng khóc, chúng ta không bôi thuốc nữa.”Đầu Bạch Chỉ Ưu gật một cái, dần dần ngừng khóc, cô đã khóc không ra tiếng.“Ngoan, trời tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi.” An Cẩn Dật ôm chặt Bạch Chỉ Ưu, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, sau đó ngồi ở bên giường của cô.“Anh không trở về phòng ngủ sao?” Bạch Chỉ Ưu nhẹ giọng hỏi.An Cẩn Dật lắc đầu, “Đợi em ngủ rồi anh trở về ngủ.”Bạch Chỉ Ưu gật đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.An Cẩn Dật canh giữ ở bên giường Bạch Chỉ Ưu, dán miếng băng lên miệng vết thương của cô để không bị thấm nước, nhìn cô khóc tới mặt mũi đỏ bừng, buồn cười, “Thật là một cô bé thích khóc.”--- ------ ------ ------ ------ ---
Edit: ღDuღ
Động tác của An Cẩn Dật để cho Bạch Chỉ Ưu sững sờ, lập tức lắc đầu, quật cường mà quay đầu, nói: “Không được, không được, mới không cần cắn anh, cũng không cắn!”
“Ừ, anh biết ngay, bảo bối nhà anh đau lòng ông xã rồi, vì vậy không cắn được.” An Cẩn Dật nhướng mày, bên môi xoẹt qua nụ cười tà mị.
Bạch Chỉ Ưu trừng mắt liếc An Cẩn Dật, không có nói gì, có điều thật sự bị An Cẩn Dật nói trúng rồi.
Cô… đau lòng anh!
An Cẩn Dật lại tiếp tục bôi thuốc, đột nhiên xuất hiện đau đớn để cho Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hé miệng.
An Cẩn Dật nhanh tay lẹ mắt mà bỏ tay mình vào trong miệng Bạch Chỉ Ưu, để cho cô cắn.
Bạch Chỉ Ưu đau bao nhiêu thì càng dùng sức cắn mạnh bấy nhiêu.
Thế cho nên cô có thể cảm giác được tay An Cẩn Dật bị cô cắn chảy máu rồi, trong miệng toàn mùi vị tanh.
Thấy lông mày của An Cẩn Dật cũng không nhăn một chút, vẫn đang cẩn thận mà giúp mình bôi thuốc, Bạch Chỉ Ưu cảm giác nước mắt của mình sắp chảy ra nữa rồi.
Từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi trên cánh tay An Cẩn Dật, An Cẩn Dật cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Ưu.
Chỉ thấy bóng đen lóe lên, cả người Bạch Chỉ Ưu đều bổ nhào vào trong ngực An Cẩn Dật.
“Không muốn, em không muốn bôi thuốc.” Bạch Chỉ Ưu khóc loạn xạ, nước mắt nước mũi đều lau trên quần áo An Cẩn Dật, luôn lắc đầu.
Bạch Chỉ Ưu không muốn thoa thuốc không phải bởi vì chính mình sợ đau, mà là không đành lòng để cho An Cẩn Dật vô duyên vô cớ vì mình mà phải chịu đau đớn.
An Cẩn Dật nhìn thuốc trên tay mình cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt đầu của Bạch Chỉ Ưu đang vùi ở trong lòng mình, trấn an nói: “Được, được, nghe lời, đừng khóc, chúng ta không bôi thuốc nữa.”
Đầu Bạch Chỉ Ưu gật một cái, dần dần ngừng khóc, cô đã khóc không ra tiếng.
“Ngoan, trời tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi.” An Cẩn Dật ôm chặt Bạch Chỉ Ưu, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, sau đó ngồi ở bên giường của cô.
“Anh không trở về phòng ngủ sao?” Bạch Chỉ Ưu nhẹ giọng hỏi.
An Cẩn Dật lắc đầu, “Đợi em ngủ rồi anh trở về ngủ.”
Bạch Chỉ Ưu gật đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.
An Cẩn Dật canh giữ ở bên giường Bạch Chỉ Ưu, dán miếng băng lên miệng vết thương của cô để không bị thấm nước, nhìn cô khóc tới mặt mũi đỏ bừng, buồn cười, “Thật là một cô bé thích khóc.”
--- ------ ------ ------ ------ ---
Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… Edit: ღDuღĐộng tác của An Cẩn Dật để cho Bạch Chỉ Ưu sững sờ, lập tức lắc đầu, quật cường mà quay đầu, nói: “Không được, không được, mới không cần cắn anh, cũng không cắn!”“Ừ, anh biết ngay, bảo bối nhà anh đau lòng ông xã rồi, vì vậy không cắn được.” An Cẩn Dật nhướng mày, bên môi xoẹt qua nụ cười tà mị.Bạch Chỉ Ưu trừng mắt liếc An Cẩn Dật, không có nói gì, có điều thật sự bị An Cẩn Dật nói trúng rồi.Cô… đau lòng anh!An Cẩn Dật lại tiếp tục bôi thuốc, đột nhiên xuất hiện đau đớn để cho Bạch Chỉ Ưu không nhịn được hé miệng.An Cẩn Dật nhanh tay lẹ mắt mà bỏ tay mình vào trong miệng Bạch Chỉ Ưu, để cho cô cắn.Bạch Chỉ Ưu đau bao nhiêu thì càng dùng sức cắn mạnh bấy nhiêu.Thế cho nên cô có thể cảm giác được tay An Cẩn Dật bị cô cắn chảy máu rồi, trong miệng toàn mùi vị tanh.Thấy lông mày của An Cẩn Dật cũng không nhăn một chút, vẫn đang cẩn thận mà giúp mình bôi thuốc, Bạch Chỉ Ưu cảm giác nước mắt của mình sắp chảy ra nữa rồi.Từng giọt nước mắt nóng hỏi rơi trên cánh tay An Cẩn Dật, An Cẩn Dật cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Chỉ Ưu.Chỉ thấy bóng đen lóe lên, cả người Bạch Chỉ Ưu đều bổ nhào vào trong ngực An Cẩn Dật.“Không muốn, em không muốn bôi thuốc.” Bạch Chỉ Ưu khóc loạn xạ, nước mắt nước mũi đều lau trên quần áo An Cẩn Dật, luôn lắc đầu.Bạch Chỉ Ưu không muốn thoa thuốc không phải bởi vì chính mình sợ đau, mà là không đành lòng để cho An Cẩn Dật vô duyên vô cớ vì mình mà phải chịu đau đớn.An Cẩn Dật nhìn thuốc trên tay mình cũng không nói gì, chỉ đưa tay vuốt đầu của Bạch Chỉ Ưu đang vùi ở trong lòng mình, trấn an nói: “Được, được, nghe lời, đừng khóc, chúng ta không bôi thuốc nữa.”Đầu Bạch Chỉ Ưu gật một cái, dần dần ngừng khóc, cô đã khóc không ra tiếng.“Ngoan, trời tối rồi, chúng ta nên nghỉ ngơi.” An Cẩn Dật ôm chặt Bạch Chỉ Ưu, đặt cô lên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, sau đó ngồi ở bên giường của cô.“Anh không trở về phòng ngủ sao?” Bạch Chỉ Ưu nhẹ giọng hỏi.An Cẩn Dật lắc đầu, “Đợi em ngủ rồi anh trở về ngủ.”Bạch Chỉ Ưu gật đầu, nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.An Cẩn Dật canh giữ ở bên giường Bạch Chỉ Ưu, dán miếng băng lên miệng vết thương của cô để không bị thấm nước, nhìn cô khóc tới mặt mũi đỏ bừng, buồn cười, “Thật là một cô bé thích khóc.”--- ------ ------ ------ ------ ---