Giới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính:  Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ  Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt'  rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử…

Chương 32: Sức mạnh tình yêu

Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính:  Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ  Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt'  rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… edit:  ღDuღ “Ưm, anh hôn thì sẽ không lạnh nữa!" Bạch Chỉ Ưu nịnh nọt nói.Thân thể Bạch Chỉ Ưu rất nhỏ nhắn xinh xắn, cả người gần như nằm trọn ở trong ngực An Cẩn Dật, hai người an tĩnh một hồi lâu."Đúng rồi, sao anh không cẩn thận bị rắn độc cắn như vậy?"An Cẩn Dật im lặng một chút, quyết định không nói thẳng với cô bởi vì mình cứu cô, nếu không Bạch Chỉ Ưu xác định sẽ áy náy đến chết."Trên núi có rắn cũng không thể tránh được, lúc đó ngủ say không có chú ý.""Thật là một người hồ đồ!" Bạch Chỉ Ưu trừng anh.An Cẩn Dật không nhịn được cười lên, ôm Bạch Chỉ Ưu thật chặt, "Chẳng qua bảo bối thật sự khiến anh rất cảm động, cõng anh đi đường dài như vậy, còn để bản thân bị thương nặng như vậy, anh thật sự rất cảm động, nhưng tâm cũng đau.""Bởi vì lúc đó trong đầu em chỉ có một ý nghĩ, không thể để anh bị gì..." Bạch Chỉ Ưu nói, giọng nói trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, giọng cô như tiếng muỗi kêu nỉ non ở bên tai An Cẩn Dật: "Có biết không? Đây là sức mạnh của tình yêu..."Bạch Chỉ Ưu nói lời này, cảm giác mặt của mình nóng phát sốt, xấu hổ có thể nhỏ ra máu.Không chờ Chờ An Cẩn Dật đáp lời, cô vội vàng nói: "Em đi nấu cháo cho anh ăn."Nhấc chăn lên, xuống giường, mở cửa lại đóng cửa, một loạt động tác hoàn thành vô cùng nhanh.Căn phòng yên tĩnh chỉ để lại An Cẩn Dật đang cười yếu ớt, kỳ thật nếu như Bạch Chỉ Ưu không có cuống quít chạy trốn, cô nhất định có thể thấy dáng vẻ xấu hổ trăm năm khó gặp của An Cẩn Dật!Trong mấy ngày An Cẩn Dật sinh bệnh Bạch Chỉ Ưu thật biết điều, cẩn thận chăm sóc đồ ăn thức uống, cuộc sống hàng ngày cho anh, cho nên thân thể An Cẩn Dật  khôi phục rất nhanh!Tối hôm đó, vừa tắm rửa xong Bạch Chỉ Ưu đã bị An Cẩn Dật gọi vào căn phòng của anh."Anh kêu em tới làm gì?" Bạch Chỉ Ưu hơi mở cửa phòng, nửa người trên dò xét nhìn vào, cười hì hì hỏi."Đi vào, ngồi trên giường đi." An Cẩn Dật vừa cài khuy áo, vừa nói.Ực? Bạch Chỉ Ưu sửng sốt một chút, đến ngồi trên giường? Muốn làm bậy bạ gì đây?Nghi ngờ rồi nghi ngờ, cô vẫn leo lên giường lớn ngoan ngoãn ngồi trên đó.

edit:  ღDuღ 

“Ưm, anh hôn thì sẽ không lạnh nữa!" Bạch Chỉ Ưu nịnh nọt nói.

Thân thể Bạch Chỉ Ưu rất nhỏ nhắn xinh xắn, cả người gần như nằm trọn ở trong ngực An Cẩn Dật, hai người an tĩnh một hồi lâu.

"Đúng rồi, sao anh không cẩn thận bị rắn độc cắn như vậy?"

An Cẩn Dật im lặng một chút, quyết định không nói thẳng với cô bởi vì mình cứu cô, nếu không Bạch Chỉ Ưu xác định sẽ áy náy đến chết.

"Trên núi có rắn cũng không thể tránh được, lúc đó ngủ say không có chú ý."

"Thật là một người hồ đồ!" Bạch Chỉ Ưu trừng anh.

An Cẩn Dật không nhịn được cười lên, ôm Bạch Chỉ Ưu thật chặt, "Chẳng qua bảo bối thật sự khiến anh rất cảm động, cõng anh đi đường dài như vậy, còn để bản thân bị thương nặng như vậy, anh thật sự rất cảm động, nhưng tâm cũng đau."

"Bởi vì lúc đó trong đầu em chỉ có một ý nghĩ, không thể để anh bị gì..." Bạch Chỉ Ưu nói, giọng nói trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, giọng cô như tiếng muỗi kêu nỉ non ở bên tai An Cẩn Dật: "Có biết không? Đây là sức mạnh của tình yêu..."

Bạch Chỉ Ưu nói lời này, cảm giác mặt của mình nóng phát sốt, xấu hổ có thể nhỏ ra máu.

Không chờ Chờ An Cẩn Dật đáp lời, cô vội vàng nói: "Em đi nấu cháo cho anh ăn."

Nhấc chăn lên, xuống giường, mở cửa lại đóng cửa, một loạt động tác hoàn thành vô cùng nhanh.

Căn phòng yên tĩnh chỉ để lại An Cẩn Dật đang cười yếu ớt, kỳ thật nếu như Bạch Chỉ Ưu không có cuống quít chạy trốn, cô nhất định có thể thấy dáng vẻ xấu hổ trăm năm khó gặp của An Cẩn Dật!

Trong mấy ngày An Cẩn Dật sinh bệnh Bạch Chỉ Ưu thật biết điều, cẩn thận chăm sóc đồ ăn thức uống, cuộc sống hàng ngày cho anh, cho nên thân thể An Cẩn Dật  khôi phục rất nhanh!

Tối hôm đó, vừa tắm rửa xong Bạch Chỉ Ưu đã bị An Cẩn Dật gọi vào căn phòng của anh.

"Anh kêu em tới làm gì?" Bạch Chỉ Ưu hơi mở cửa phòng, nửa người trên dò xét nhìn vào, cười hì hì hỏi.

"Đi vào, ngồi trên giường đi." An Cẩn Dật vừa cài khuy áo, vừa nói.

Ực? Bạch Chỉ Ưu sửng sốt một chút, đến ngồi trên giường? Muốn làm bậy bạ gì đây?

Nghi ngờ rồi nghi ngờ, cô vẫn leo lên giường lớn ngoan ngoãn ngồi trên đó.

Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính:  Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ  Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt'  rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… edit:  ღDuღ “Ưm, anh hôn thì sẽ không lạnh nữa!" Bạch Chỉ Ưu nịnh nọt nói.Thân thể Bạch Chỉ Ưu rất nhỏ nhắn xinh xắn, cả người gần như nằm trọn ở trong ngực An Cẩn Dật, hai người an tĩnh một hồi lâu."Đúng rồi, sao anh không cẩn thận bị rắn độc cắn như vậy?"An Cẩn Dật im lặng một chút, quyết định không nói thẳng với cô bởi vì mình cứu cô, nếu không Bạch Chỉ Ưu xác định sẽ áy náy đến chết."Trên núi có rắn cũng không thể tránh được, lúc đó ngủ say không có chú ý.""Thật là một người hồ đồ!" Bạch Chỉ Ưu trừng anh.An Cẩn Dật không nhịn được cười lên, ôm Bạch Chỉ Ưu thật chặt, "Chẳng qua bảo bối thật sự khiến anh rất cảm động, cõng anh đi đường dài như vậy, còn để bản thân bị thương nặng như vậy, anh thật sự rất cảm động, nhưng tâm cũng đau.""Bởi vì lúc đó trong đầu em chỉ có một ý nghĩ, không thể để anh bị gì..." Bạch Chỉ Ưu nói, giọng nói trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, giọng cô như tiếng muỗi kêu nỉ non ở bên tai An Cẩn Dật: "Có biết không? Đây là sức mạnh của tình yêu..."Bạch Chỉ Ưu nói lời này, cảm giác mặt của mình nóng phát sốt, xấu hổ có thể nhỏ ra máu.Không chờ Chờ An Cẩn Dật đáp lời, cô vội vàng nói: "Em đi nấu cháo cho anh ăn."Nhấc chăn lên, xuống giường, mở cửa lại đóng cửa, một loạt động tác hoàn thành vô cùng nhanh.Căn phòng yên tĩnh chỉ để lại An Cẩn Dật đang cười yếu ớt, kỳ thật nếu như Bạch Chỉ Ưu không có cuống quít chạy trốn, cô nhất định có thể thấy dáng vẻ xấu hổ trăm năm khó gặp của An Cẩn Dật!Trong mấy ngày An Cẩn Dật sinh bệnh Bạch Chỉ Ưu thật biết điều, cẩn thận chăm sóc đồ ăn thức uống, cuộc sống hàng ngày cho anh, cho nên thân thể An Cẩn Dật  khôi phục rất nhanh!Tối hôm đó, vừa tắm rửa xong Bạch Chỉ Ưu đã bị An Cẩn Dật gọi vào căn phòng của anh."Anh kêu em tới làm gì?" Bạch Chỉ Ưu hơi mở cửa phòng, nửa người trên dò xét nhìn vào, cười hì hì hỏi."Đi vào, ngồi trên giường đi." An Cẩn Dật vừa cài khuy áo, vừa nói.Ực? Bạch Chỉ Ưu sửng sốt một chút, đến ngồi trên giường? Muốn làm bậy bạ gì đây?Nghi ngờ rồi nghi ngờ, cô vẫn leo lên giường lớn ngoan ngoãn ngồi trên đó.

Chương 32: Sức mạnh tình yêu