Giới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử…
Chương 57
Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… Bạch Chỉ Ưu nổi giận rồi, đứng thẳng người lên, giơ chân lên hung hăng đạp một cái lên lưng An Cẩn Dật.“Khụ, khụ, khụ.” An Cẩn Dật bị sặc.Bạch Chỉ Ưu thở hổn hển xuống giường, muốn đi ra cửa, An Cẩn Dật vội nhảy dựng lên, ôm cổ cô.“Vợ ơi,em muốn đi đâu?” An Cẩn Dật cười nịnh nọt, trấn an hôn lên má Bạch Chỉ Ưu.Bạch Chỉ Ưu giãy giụa, lại không tránh thoát được ngực của anh, tức giận nói: “Em đi kêu cô nào đó lại đấm bóp cho anh, hừ..”“Đừng giận mà, nếu không anh cho em hôn một cái?” Nói xong, An Cẩn Dật làm bộ để sát mặt vào Bạch Chỉ Ưu.“Đáng ghét, tránh ra.” Bạch Chỉ Ưu xoay mặt qua một bên.“Nóng tinh như vậy? Được rồi để chồng giúp em hạ hỏa nhe” An Cẩn Dật không chút do dự xoay mặt cô qua, hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi biến thành chiếm hữu, ngậm lấy môi của cô, đầu lưỡi đưa vào trong miệng lôi kéo Bạch Chỉ Ưu.An Cẩn Dật mạnh mẽ hôn cảm giác như muốn nuốt xuống tức giận của Bạch Chỉ Ưu vào bụng mình.Hai gò má Bạch Chỉ Ưu dần dần đỏ, hơi thở bất ổn, An Cẩn Dật mới buông cô ra, trêu chọc nói: “Bảo bối, hết nóng chưa”“Vô lại.” Bạch Chỉ Ưu đỏ mặt, thấp giọng mắng một câu.“Ồ? Còn tức giận hả? Xem ra anh không đủ cố gắng, vậy lại hôn lần nữa."" An Cẩn Dật làm bộ muốn hôn Bạch Chỉ Ưu.Bạch Chỉ Ưu vội trốn, vừa thẹn vừa xấu hổ nói: “Không cần, em tha thứ cho anh, thật sự sợ anh rồi”An Cẩn Dật cười đen tối, gian kế thực hiện được rồi.Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, theo bản năng sờ lên vị trí bên cạnh, trống rỗng, có điều độ ấm vẫn chưa hoàn toàn tản đi, còn có chút ấm áp, hẳn là rời giường không lâu.
Bạch Chỉ Ưu nổi giận rồi, đứng thẳng người lên, giơ chân lên hung hăng đạp một cái lên lưng An Cẩn Dật.
“Khụ, khụ, khụ.” An Cẩn Dật bị sặc.
Bạch Chỉ Ưu thở hổn hển xuống giường, muốn đi ra cửa, An Cẩn Dật vội nhảy dựng lên, ôm cổ cô.
“Vợ ơi,em muốn đi đâu?” An Cẩn Dật cười nịnh nọt, trấn an hôn lên má Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu giãy giụa, lại không tránh thoát được ngực của anh, tức giận nói: “Em đi kêu cô nào đó lại đấm bóp cho anh, hừ..”
“Đừng giận mà, nếu không anh cho em hôn một cái?” Nói xong, An Cẩn Dật làm bộ để sát mặt vào Bạch Chỉ Ưu.
“Đáng ghét, tránh ra.” Bạch Chỉ Ưu xoay mặt qua một bên.
“Nóng tinh như vậy? Được rồi để chồng giúp em hạ hỏa nhe” An Cẩn Dật không chút do dự xoay mặt cô qua, hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi biến thành chiếm hữu, ngậm lấy môi của cô, đầu lưỡi đưa vào trong miệng lôi kéo Bạch Chỉ Ưu.
An Cẩn Dật mạnh mẽ hôn cảm giác như muốn nuốt xuống tức giận của Bạch Chỉ Ưu vào bụng mình.
Hai gò má Bạch Chỉ Ưu dần dần đỏ, hơi thở bất ổn, An Cẩn Dật mới buông cô ra, trêu chọc nói: “Bảo bối, hết nóng chưa”
“Vô lại.” Bạch Chỉ Ưu đỏ mặt, thấp giọng mắng một câu.
“Ồ? Còn tức giận hả? Xem ra anh không đủ cố gắng, vậy lại hôn lần nữa."" An Cẩn Dật làm bộ muốn hôn Bạch Chỉ Ưu.
Bạch Chỉ Ưu vội trốn, vừa thẹn vừa xấu hổ nói: “Không cần, em tha thứ cho anh, thật sự sợ anh rồi”
An Cẩn Dật cười đen tối, gian kế thực hiện được rồi.
Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, theo bản năng sờ lên vị trí bên cạnh, trống rỗng, có điều độ ấm vẫn chưa hoàn toàn tản đi, còn có chút ấm áp, hẳn là rời giường không lâu.
Ông Xã Hoàng Thất Chuyên Sủng Tiểu Tâm Can Mơ HồTác giả: Phác Sóc _ Mê LyTruyện Ngôn TìnhGiới thiệu vắn tắt về nhân vật: Nhân vật nữ chính: Bạch Chỉ Ưu Giới tính: Nữ Thân cao: 165cm Tính cách: Mơ hồ, lạc quan, sáng sủa, nghịch ngợm. Yêu thích: Thích ra ngoài du ngoạn, vì gặp được những điều kỳ lạ khi đi du ngoạn, mỹ thực là sự yêu thích nhất của cô, còn được gọi là dân dĩ thực vi thiên!(*người lấy thức ăn làm trời) Thân phận bối cảnh: Là cô nhi, chỉ là sau này được 'Nuôi nhốt' rất hạnh phúc. (đổ mồ hôi, thật bối rối). Miêu tả bản thân: Có một giọng nói mềm mại, tươi cười rực rỡ như hoa tường vi, những lọn tóc đen nhánh uốn lọn, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu giống như quả đào mật. Nhân vật nam chính: An Cẩn Dật Giới tính: Nam Thân cao: 189cm Tính cách: Tà mị, bụng dạ đen tối, giảo hoạt, đối với tâm can bé nhỏ thì vô cùng sủng, có tình cảm sâu sắc. Yêu thích: những gì Bạch Chỉ Ưu thích anh đều thích. Thân phận bối cảnh: là hoàng thất điện hạ có thân phận tôn quý, có nhiều tiền đẹp trai nhất Nước Y. Miêu tả bản thân: Khuôn mặt giống như một tác phẩm điêu khắc, đôi đồng tử… Bạch Chỉ Ưu nổi giận rồi, đứng thẳng người lên, giơ chân lên hung hăng đạp một cái lên lưng An Cẩn Dật.“Khụ, khụ, khụ.” An Cẩn Dật bị sặc.Bạch Chỉ Ưu thở hổn hển xuống giường, muốn đi ra cửa, An Cẩn Dật vội nhảy dựng lên, ôm cổ cô.“Vợ ơi,em muốn đi đâu?” An Cẩn Dật cười nịnh nọt, trấn an hôn lên má Bạch Chỉ Ưu.Bạch Chỉ Ưu giãy giụa, lại không tránh thoát được ngực của anh, tức giận nói: “Em đi kêu cô nào đó lại đấm bóp cho anh, hừ..”“Đừng giận mà, nếu không anh cho em hôn một cái?” Nói xong, An Cẩn Dật làm bộ để sát mặt vào Bạch Chỉ Ưu.“Đáng ghét, tránh ra.” Bạch Chỉ Ưu xoay mặt qua một bên.“Nóng tinh như vậy? Được rồi để chồng giúp em hạ hỏa nhe” An Cẩn Dật không chút do dự xoay mặt cô qua, hôn nhẹ lên môi cô, chậm rãi biến thành chiếm hữu, ngậm lấy môi của cô, đầu lưỡi đưa vào trong miệng lôi kéo Bạch Chỉ Ưu.An Cẩn Dật mạnh mẽ hôn cảm giác như muốn nuốt xuống tức giận của Bạch Chỉ Ưu vào bụng mình.Hai gò má Bạch Chỉ Ưu dần dần đỏ, hơi thở bất ổn, An Cẩn Dật mới buông cô ra, trêu chọc nói: “Bảo bối, hết nóng chưa”“Vô lại.” Bạch Chỉ Ưu đỏ mặt, thấp giọng mắng một câu.“Ồ? Còn tức giận hả? Xem ra anh không đủ cố gắng, vậy lại hôn lần nữa."" An Cẩn Dật làm bộ muốn hôn Bạch Chỉ Ưu.Bạch Chỉ Ưu vội trốn, vừa thẹn vừa xấu hổ nói: “Không cần, em tha thứ cho anh, thật sự sợ anh rồi”An Cẩn Dật cười đen tối, gian kế thực hiện được rồi.Khi Bạch Chỉ Ưu tỉnh lại, theo bản năng sờ lên vị trí bên cạnh, trống rỗng, có điều độ ấm vẫn chưa hoàn toàn tản đi, còn có chút ấm áp, hẳn là rời giường không lâu.