Tác giả:

Dịch:  Kidlove (meomoon86)  Biên:  Tùy Nhã Định vương Minh Đồng, kẻ tự cho mình là phong lưu tiêu sái đột nhiên ngã bệnh. Hắn sinh ra ngái ngẩm đồ ăn, khẩu vị và bao tử (dạ dày) đối với đồ ăn yêu cầu càng thêm cao. Dù là trân hào hải vị vào miệng hắn cũng chỉ có thể thốt ra vài lời chê bai, nói đồ ăn không hợp ý. Tay nghề của trù tử (đầu bếp) trong phủ Định Vương là trác tuyệt lại đều phải nhẫn nhịn, phẫn nộ không có chỗ phát tiết. Bất quá chỉ sau ba ngày người cũ đều ôm bực tức bỏ đi, phủ lại phải vời người mới. Đã vậy dân thôn giã thực hắn lại không ưa đâm ra khắp kinh thành trong mắt hắn không lấy nổi một điểm mỹ thực thoát khỏi hai chữ tầm thường. Mấy ngày trôi qua, hắn không chịu ăn uống. Bệnh tình thêm phần trầm trọng, suy nhược tới độ nằm liệt giường. Hắn ốm yếu nằm dưỡng bệnh, lòng sinh phiền muộn mà xót thương cho bản thân. Lại nghĩ ngộ nhỡ hắn đột tử liệu ai sẽ lo việc tang ma thay. Nằm liệt giường đến ngày thứ ba, hắn suy yếu gọi tổng quản tới trước giường đương việc dặn…

Chương 11

Thực Định Chung ThânTác giả: Xuyên BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹDịch:  Kidlove (meomoon86)  Biên:  Tùy Nhã Định vương Minh Đồng, kẻ tự cho mình là phong lưu tiêu sái đột nhiên ngã bệnh. Hắn sinh ra ngái ngẩm đồ ăn, khẩu vị và bao tử (dạ dày) đối với đồ ăn yêu cầu càng thêm cao. Dù là trân hào hải vị vào miệng hắn cũng chỉ có thể thốt ra vài lời chê bai, nói đồ ăn không hợp ý. Tay nghề của trù tử (đầu bếp) trong phủ Định Vương là trác tuyệt lại đều phải nhẫn nhịn, phẫn nộ không có chỗ phát tiết. Bất quá chỉ sau ba ngày người cũ đều ôm bực tức bỏ đi, phủ lại phải vời người mới. Đã vậy dân thôn giã thực hắn lại không ưa đâm ra khắp kinh thành trong mắt hắn không lấy nổi một điểm mỹ thực thoát khỏi hai chữ tầm thường. Mấy ngày trôi qua, hắn không chịu ăn uống. Bệnh tình thêm phần trầm trọng, suy nhược tới độ nằm liệt giường. Hắn ốm yếu nằm dưỡng bệnh, lòng sinh phiền muộn mà xót thương cho bản thân. Lại nghĩ ngộ nhỡ hắn đột tử liệu ai sẽ lo việc tang ma thay. Nằm liệt giường đến ngày thứ ba, hắn suy yếu gọi tổng quản tới trước giường đương việc dặn…  Dịch: meomoon86“Ô...”Nhìn gia khỏa trong tay nhất thời ủ rũ xuống, Minh Đồng đột nhiên sinh lòng thương tiếc, cặp mắt mơ hồ cũng thanh minh không ít. Nhìn bộ dạng nam nhân bị mình cưỡng ép xâm chiếm trước mặt này đang khóc thút thít, rõ ràng hiện thực không hề ăn khớp nhau, nhưng Minh Đồng lúc này lại cảm thấy đau lòng. Thân thể nam nhân cao lớn đó dường như bị đau đớn va chạm, chân thon dài cứng cáp bị đè ở trước ngực, chỗ bị buộc tiếp xúc đang bị phơi bày ra.  Chỉ thoáng cúi đầu nhìn, Minh Đồng đã nhìn thấy rõ cái miệng nhỏ đang chứa n*m c*n của hắn. Màu phấn đỏ mà nhỏ yếu, lúc này đang phun ra nuốt vào hết sức chống đỡ với hung khí.Minh Đồng dùng ánh mắt cao cao thượng thượng nhìn xuống thấy tất cả, sự sung sướng lại càng dao động vọt tới, trong mắt phượng mang theo một tầng sương mù hàm tình lưu động câu hồn người, sau đó hắn thẳng lưng tiến vào. Xen vào gắt gao dây dưa trong dũng đạo chật hẹp cùng tràng bích nóng hổi như muốn hừng hực thiêu đốt người vậy. Một hồi Minh Đồng rút ra đẩy vào khiến Nam Lạc chân mày đã nhíu chặt lại thêm chặt hơn, rồi từng tiếng khàn khàn ngâm thấp quấy rối lòng người, mỗi lần hầu kết trượt theo nơi cổ họng hắn lại khiến Minh Đồng càng khó kiềm chế.Minh Đồng chiếm đoạt càng thêm phần nóng bỏng, hắn h*m m**n tiếp tục tấn công, một lần nữa đem người nam nhân vừa cao lớn vừa đáng thương ăn vào trong bụng.Dịch nóng theo dũng đạo bắn vào chỗ sâu nhất của Nam Lạc. Minh Đồng mặt đỏ bừng cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút, hắn cũng không để ý n*m c*n vẫn còn nằm trong dũng đạo ấm áp kia mà một tay ôm chầm lấy eo Nam Lạc, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, tựa vào ngực người kia, lập tức thiếp đi.Minh Đồng lần đầu mở mắt, hắn còn nghĩ rằng mình vẫn nằm trong mộng. Hắn nhắm mắt lại, tiếp đi thêm lần nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa tỉnh dậy. Lần này, Minh Đồng không thể không cứng ngắc quay mặt sang cẩn thận quan sát, hắn chỉ hy vọng đây là cảm giác khó chịu sau khi say rượu.Ngay khi hắn giật giật người thì phát hiện n*m c*n của hắn vẫn còn nằm ở trong ** của người nào đó, mà cảm giác xao động t*nh d*c lại khiến hắn không nỡ bỏ đi, hắn thậm chí còn cảm giác được bên trong vẫn còn mềm mại thắt chặt hắn.“Đáng chết...”Một đêm thỏa thích đối với Minh Đồng mà nói cũng chỉ bình thường giống như hắn ăn cơm mà thôi, chẳng qua đối tượng lại đột nhiên biến thành Nam Lạc thành ra là chuyện hỏng bét. Minh Đồng hung hãn mắng, nhưng đối tượng chửi rủa lần này là chính bản thân hắn.Cẩn thận rút người ra, bạch dịch từ bên trong dũng đạo liên tiếp tràn ra, chất dính nhờn vẫn còn đọng lại bên trên n*m c*n của hắn, nhìn như thế nào cũng đầy mê hoặc muốn lấy mạng người.Dụ, dụ hoặc? Loại nam nhân này thì từ trên xuống dưới có nơi nào có thể dụ người hoặc dính người chứ?!Minh Đồng đen mặt bước xuống giường, cứ như vậy trốn đi.Cho đến ngày thứ ba hắn mới dám trở về phủ, Minh Đồng vẫn như cũ cảm thấy mấy ngày trước đó bản thân hắn nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma nên mới cảm thấy nam nhân như vậy mới là tràn đầy sự hấp dẫn? Mà mấy ngày nay hắn ngủ đêm ở chỗ mấy tên nhạc quan, dáng người uyển chuyển mà hắn lại không thể nổi lên thú tính, hắn sợ rằng bản thân mình đã bị bệnh vào giai đoạn cuối rồi.Minh Đồng ủ rũ cúi đầu mới vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy trên bàn bày ra những món ăn mà hắn thích nhất, món măng khô hầm nhìn rất bình thường nhưng thủ nghệ chế biến lại rất phức tạp, màu vàng thơm ngon của nem rán giòn cũng không kém.Minh Đồng ngơ ngác nhìn những thức ăn này, đột nhiên hắn cảm thấy giống như có vật gì cứng ngắc chặn ở nơi cổ họng khiến hắn khó thở, khóe mắt thì chua xót.

 Dịch: meomoon86

“Ô...”

Nhìn gia khỏa trong tay nhất thời ủ rũ xuống, Minh Đồng đột nhiên sinh lòng thương tiếc, cặp mắt mơ hồ cũng thanh minh không ít. Nhìn bộ dạng nam nhân bị mình cưỡng ép xâm chiếm trước mặt này đang khóc thút thít, rõ ràng hiện thực không hề ăn khớp nhau, nhưng Minh Đồng lúc này lại cảm thấy đau lòng. Thân thể nam nhân cao lớn đó dường như bị đau đớn va chạm, chân thon dài cứng cáp bị đè ở trước ngực, chỗ bị buộc tiếp xúc đang bị phơi bày ra.  Chỉ thoáng cúi đầu nhìn, Minh Đồng đã nhìn thấy rõ cái miệng nhỏ đang chứa n*m c*n của hắn. Màu phấn đỏ mà nhỏ yếu, lúc này đang phun ra nuốt vào hết sức chống đỡ với hung khí.

Minh Đồng dùng ánh mắt cao cao thượng thượng nhìn xuống thấy tất cả, sự sung sướng lại càng dao động vọt tới, trong mắt phượng mang theo một tầng sương mù hàm tình lưu động câu hồn người, sau đó hắn thẳng lưng tiến vào. Xen vào gắt gao dây dưa trong dũng đạo chật hẹp cùng tràng bích nóng hổi như muốn hừng hực thiêu đốt người vậy. Một hồi Minh Đồng rút ra đẩy vào khiến Nam Lạc chân mày đã nhíu chặt lại thêm chặt hơn, rồi từng tiếng khàn khàn ngâm thấp quấy rối lòng người, mỗi lần hầu kết trượt theo nơi cổ họng hắn lại khiến Minh Đồng càng khó kiềm chế.

Minh Đồng chiếm đoạt càng thêm phần nóng bỏng, hắn h*m m**n tiếp tục tấn công, một lần nữa đem người nam nhân vừa cao lớn vừa đáng thương ăn vào trong bụng.

Dịch nóng theo dũng đạo bắn vào chỗ sâu nhất của Nam Lạc. Minh Đồng mặt đỏ bừng cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút, hắn cũng không để ý n*m c*n vẫn còn nằm trong dũng đạo ấm áp kia mà một tay ôm chầm lấy eo Nam Lạc, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, tựa vào ngực người kia, lập tức thiếp đi.

Minh Đồng lần đầu mở mắt, hắn còn nghĩ rằng mình vẫn nằm trong mộng. Hắn nhắm mắt lại, tiếp đi thêm lần nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa tỉnh dậy. Lần này, Minh Đồng không thể không cứng ngắc quay mặt sang cẩn thận quan sát, hắn chỉ hy vọng đây là cảm giác khó chịu sau khi say rượu.

Ngay khi hắn giật giật người thì phát hiện n*m c*n của hắn vẫn còn nằm ở trong ** của người nào đó, mà cảm giác xao động t*nh d*c lại khiến hắn không nỡ bỏ đi, hắn thậm chí còn cảm giác được bên trong vẫn còn mềm mại thắt chặt hắn.

“Đáng chết...”

Một đêm thỏa thích đối với Minh Đồng mà nói cũng chỉ bình thường giống như hắn ăn cơm mà thôi, chẳng qua đối tượng lại đột nhiên biến thành Nam Lạc thành ra là chuyện hỏng bét. Minh Đồng hung hãn mắng, nhưng đối tượng chửi rủa lần này là chính bản thân hắn.

Cẩn thận rút người ra, bạch dịch từ bên trong dũng đạo liên tiếp tràn ra, chất dính nhờn vẫn còn đọng lại bên trên n*m c*n của hắn, nhìn như thế nào cũng đầy mê hoặc muốn lấy mạng người.

Dụ, dụ hoặc? Loại nam nhân này thì từ trên xuống dưới có nơi nào có thể dụ người hoặc dính người chứ?!

Minh Đồng đen mặt bước xuống giường, cứ như vậy trốn đi.

Cho đến ngày thứ ba hắn mới dám trở về phủ, Minh Đồng vẫn như cũ cảm thấy mấy ngày trước đó bản thân hắn nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma nên mới cảm thấy nam nhân như vậy mới là tràn đầy sự hấp dẫn? Mà mấy ngày nay hắn ngủ đêm ở chỗ mấy tên nhạc quan, dáng người uyển chuyển mà hắn lại không thể nổi lên thú tính, hắn sợ rằng bản thân mình đã bị bệnh vào giai đoạn cuối rồi.

Minh Đồng ủ rũ cúi đầu mới vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy trên bàn bày ra những món ăn mà hắn thích nhất, món măng khô hầm nhìn rất bình thường nhưng thủ nghệ chế biến lại rất phức tạp, màu vàng thơm ngon của nem rán giòn cũng không kém.

Minh Đồng ngơ ngác nhìn những thức ăn này, đột nhiên hắn cảm thấy giống như có vật gì cứng ngắc chặn ở nơi cổ họng khiến hắn khó thở, khóe mắt thì chua xót.

Thực Định Chung ThânTác giả: Xuyên BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹDịch:  Kidlove (meomoon86)  Biên:  Tùy Nhã Định vương Minh Đồng, kẻ tự cho mình là phong lưu tiêu sái đột nhiên ngã bệnh. Hắn sinh ra ngái ngẩm đồ ăn, khẩu vị và bao tử (dạ dày) đối với đồ ăn yêu cầu càng thêm cao. Dù là trân hào hải vị vào miệng hắn cũng chỉ có thể thốt ra vài lời chê bai, nói đồ ăn không hợp ý. Tay nghề của trù tử (đầu bếp) trong phủ Định Vương là trác tuyệt lại đều phải nhẫn nhịn, phẫn nộ không có chỗ phát tiết. Bất quá chỉ sau ba ngày người cũ đều ôm bực tức bỏ đi, phủ lại phải vời người mới. Đã vậy dân thôn giã thực hắn lại không ưa đâm ra khắp kinh thành trong mắt hắn không lấy nổi một điểm mỹ thực thoát khỏi hai chữ tầm thường. Mấy ngày trôi qua, hắn không chịu ăn uống. Bệnh tình thêm phần trầm trọng, suy nhược tới độ nằm liệt giường. Hắn ốm yếu nằm dưỡng bệnh, lòng sinh phiền muộn mà xót thương cho bản thân. Lại nghĩ ngộ nhỡ hắn đột tử liệu ai sẽ lo việc tang ma thay. Nằm liệt giường đến ngày thứ ba, hắn suy yếu gọi tổng quản tới trước giường đương việc dặn…  Dịch: meomoon86“Ô...”Nhìn gia khỏa trong tay nhất thời ủ rũ xuống, Minh Đồng đột nhiên sinh lòng thương tiếc, cặp mắt mơ hồ cũng thanh minh không ít. Nhìn bộ dạng nam nhân bị mình cưỡng ép xâm chiếm trước mặt này đang khóc thút thít, rõ ràng hiện thực không hề ăn khớp nhau, nhưng Minh Đồng lúc này lại cảm thấy đau lòng. Thân thể nam nhân cao lớn đó dường như bị đau đớn va chạm, chân thon dài cứng cáp bị đè ở trước ngực, chỗ bị buộc tiếp xúc đang bị phơi bày ra.  Chỉ thoáng cúi đầu nhìn, Minh Đồng đã nhìn thấy rõ cái miệng nhỏ đang chứa n*m c*n của hắn. Màu phấn đỏ mà nhỏ yếu, lúc này đang phun ra nuốt vào hết sức chống đỡ với hung khí.Minh Đồng dùng ánh mắt cao cao thượng thượng nhìn xuống thấy tất cả, sự sung sướng lại càng dao động vọt tới, trong mắt phượng mang theo một tầng sương mù hàm tình lưu động câu hồn người, sau đó hắn thẳng lưng tiến vào. Xen vào gắt gao dây dưa trong dũng đạo chật hẹp cùng tràng bích nóng hổi như muốn hừng hực thiêu đốt người vậy. Một hồi Minh Đồng rút ra đẩy vào khiến Nam Lạc chân mày đã nhíu chặt lại thêm chặt hơn, rồi từng tiếng khàn khàn ngâm thấp quấy rối lòng người, mỗi lần hầu kết trượt theo nơi cổ họng hắn lại khiến Minh Đồng càng khó kiềm chế.Minh Đồng chiếm đoạt càng thêm phần nóng bỏng, hắn h*m m**n tiếp tục tấn công, một lần nữa đem người nam nhân vừa cao lớn vừa đáng thương ăn vào trong bụng.Dịch nóng theo dũng đạo bắn vào chỗ sâu nhất của Nam Lạc. Minh Đồng mặt đỏ bừng cuối cùng cũng tiêu tán đôi chút, hắn cũng không để ý n*m c*n vẫn còn nằm trong dũng đạo ấm áp kia mà một tay ôm chầm lấy eo Nam Lạc, vứt bỏ suy nghĩ trong đầu, tựa vào ngực người kia, lập tức thiếp đi.Minh Đồng lần đầu mở mắt, hắn còn nghĩ rằng mình vẫn nằm trong mộng. Hắn nhắm mắt lại, tiếp đi thêm lần nữa. Chỉ chốc lát sau, hắn lại lần nữa tỉnh dậy. Lần này, Minh Đồng không thể không cứng ngắc quay mặt sang cẩn thận quan sát, hắn chỉ hy vọng đây là cảm giác khó chịu sau khi say rượu.Ngay khi hắn giật giật người thì phát hiện n*m c*n của hắn vẫn còn nằm ở trong ** của người nào đó, mà cảm giác xao động t*nh d*c lại khiến hắn không nỡ bỏ đi, hắn thậm chí còn cảm giác được bên trong vẫn còn mềm mại thắt chặt hắn.“Đáng chết...”Một đêm thỏa thích đối với Minh Đồng mà nói cũng chỉ bình thường giống như hắn ăn cơm mà thôi, chẳng qua đối tượng lại đột nhiên biến thành Nam Lạc thành ra là chuyện hỏng bét. Minh Đồng hung hãn mắng, nhưng đối tượng chửi rủa lần này là chính bản thân hắn.Cẩn thận rút người ra, bạch dịch từ bên trong dũng đạo liên tiếp tràn ra, chất dính nhờn vẫn còn đọng lại bên trên n*m c*n của hắn, nhìn như thế nào cũng đầy mê hoặc muốn lấy mạng người.Dụ, dụ hoặc? Loại nam nhân này thì từ trên xuống dưới có nơi nào có thể dụ người hoặc dính người chứ?!Minh Đồng đen mặt bước xuống giường, cứ như vậy trốn đi.Cho đến ngày thứ ba hắn mới dám trở về phủ, Minh Đồng vẫn như cũ cảm thấy mấy ngày trước đó bản thân hắn nhất định là bị tẩu hỏa nhập ma nên mới cảm thấy nam nhân như vậy mới là tràn đầy sự hấp dẫn? Mà mấy ngày nay hắn ngủ đêm ở chỗ mấy tên nhạc quan, dáng người uyển chuyển mà hắn lại không thể nổi lên thú tính, hắn sợ rằng bản thân mình đã bị bệnh vào giai đoạn cuối rồi.Minh Đồng ủ rũ cúi đầu mới vừa ngồi xuống ghế đã nhìn thấy trên bàn bày ra những món ăn mà hắn thích nhất, món măng khô hầm nhìn rất bình thường nhưng thủ nghệ chế biến lại rất phức tạp, màu vàng thơm ngon của nem rán giòn cũng không kém.Minh Đồng ngơ ngác nhìn những thức ăn này, đột nhiên hắn cảm thấy giống như có vật gì cứng ngắc chặn ở nơi cổ họng khiến hắn khó thở, khóe mắt thì chua xót.

Chương 11