Và Đây là phần đầu. và là quá khứ về tuổi thơ của em. Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả với lại là thằng cháu đích tôn lên được cưng chiều từ nhỏ chắc là vì vậy em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình. Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi. Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ. bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là bắt đầu từ đây câu chuyện của em cũng bắt đầu. Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một "ông bác" bạn trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em. Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ôg già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn mà không nó phải là một "pháo đài" thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng…
Chương 103
Thằng Hề Của EmTác giả: clownofyouTruyện Ngôn TìnhVà Đây là phần đầu. và là quá khứ về tuổi thơ của em. Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả với lại là thằng cháu đích tôn lên được cưng chiều từ nhỏ chắc là vì vậy em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình. Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi. Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ. bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là bắt đầu từ đây câu chuyện của em cũng bắt đầu. Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một "ông bác" bạn trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em. Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ôg già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn mà không nó phải là một "pháo đài" thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng… Nó chạy đi đâu không ai biết, mà đang điên như vậy thì có tìm cũng chẳng ích lợi gì nên mọi người chỉ biết dò la công thêm ở nhà đợi tin.Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.- Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư? Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi. Chưa đầy 3' thì thằng P đi xuống.- Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.- Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.- Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời không chút thông tin hay tung tích.Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn nghe xem nó thế nào.- Nó không nghe đâu, giờ nói đi. Ông L- Em với Sơn là bạn thôi, bạn thân từ nhỏ.- Bạn?- Ngày hôm đó Sơn nhờ em giả làm bạn gái để trọc tức người yêu của Sơn.- Sao không giải thích cho nó.- Khi em thấy P lúc đó em chả biết làm gì hết.- Tôi tin được không?- Hức hức.- Nó là như thế, thứ gì đã qua đi nó không bao giờ níu kéo lại.- Nhưng mà.....- Tôi nghĩ nó cũng đã từng nói với cô như vậy.- Em sẽ tìm anh ấy để giải thích.- Tìm? Nếu dễ thế thì với tất cả những gì chúng tôi có chỉ vài phút là thấy nó rồi chắc? Nó đã đi thì đừng hòng tìm.- Em sẽ chờ ngày anh ấy về.- Để làm gì? Để nó bỏ đi lần nữa à?- Thôi đi mọi người. Bà già nó lên tiếng.Cuộc trò chuyện kết thúc, và thằng P đã bỏ đi.Thời gian cứ trôi, nhỏ Nhi lại chuyển hẳn về ngoài này, mỗi ngày đều đến cửa phòng trọ của thằng P ngồi đó chờ một lúc rồi lại nhét một lá thư vào trong. Chúng tôi cũng dần bỏ qua lỗi lầm của nhỏ dần để nhỏ trở lại, nhưng cái thằng ôn kia bỏ đi mãi không thấy chút tung tích gì.Tôi cũng được nhờ đên đây thôi, còn giờ trả lại này, chúc hai thằng mày hạnh phúc, và xin lỗi em dâu về cách xưng hô qua lời anh nhớ......
Nó chạy đi đâu không ai biết, mà đang điên như vậy thì có tìm cũng chẳng ích lợi gì nên mọi người chỉ biết dò la công thêm ở nhà đợi tin.
Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.
- Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.
Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư?
Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi.
Chưa đầy 3' thì thằng P đi xuống.
- Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.
- Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.
- Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.
Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời không chút thông tin hay tung tích.
Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn nghe xem nó thế nào.
- Nó không nghe đâu, giờ nói đi. Ông L
- Em với Sơn là bạn thôi, bạn thân từ nhỏ.
- Bạn?
- Ngày hôm đó Sơn nhờ em giả làm bạn gái để trọc tức người yêu của Sơn.
- Sao không giải thích cho nó.
- Khi em thấy P lúc đó em chả biết làm gì hết.
- Tôi tin được không?
- Hức hức.
- Nó là như thế, thứ gì đã qua đi nó không bao giờ níu kéo lại.
- Nhưng mà.....
- Tôi nghĩ nó cũng đã từng nói với cô như vậy.
- Em sẽ tìm anh ấy để giải thích.
- Tìm? Nếu dễ thế thì với tất cả những gì chúng tôi có chỉ vài phút là thấy nó rồi chắc? Nó đã đi thì đừng hòng tìm.
- Em sẽ chờ ngày anh ấy về.
- Để làm gì? Để nó bỏ đi lần nữa à?
- Thôi đi mọi người. Bà già nó lên tiếng.
Cuộc trò chuyện kết thúc, và thằng P đã bỏ đi.
Thời gian cứ trôi, nhỏ Nhi lại chuyển hẳn về ngoài này, mỗi ngày đều đến cửa phòng trọ của thằng P ngồi đó chờ một lúc rồi lại nhét một lá thư vào trong. Chúng tôi cũng dần bỏ qua lỗi lầm của nhỏ dần để nhỏ trở lại, nhưng cái thằng ôn kia bỏ đi mãi không thấy chút tung tích gì.
Tôi cũng được nhờ đên đây thôi, còn giờ trả lại này, chúc hai thằng mày hạnh phúc, và xin lỗi em dâu về cách xưng hô qua lời anh nhớ......
Thằng Hề Của EmTác giả: clownofyouTruyện Ngôn TìnhVà Đây là phần đầu. và là quá khứ về tuổi thơ của em. Em sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn. Ngày ấy gia đình em cũng khá giả với lại là thằng cháu đích tôn lên được cưng chiều từ nhỏ chắc là vì vậy em lớn lên chỉ trong sự đùm bọc từ gia đình. Chuyện bắt đầu từ năm em lên 5 tuổi. Ngày ấy chắc vì bé đã ương bướng ngang ngạnh lên ông già em đã cho em đi học võ. bảo là để rèn em hay sao ý. Ngày ấy bé thì có biết gì đâu chỉ nghĩ là học võ thì rất oai (theo lời nịnh của bà già). Thế là bắt đầu từ đây câu chuyện của em cũng bắt đầu. Học võ thì ngày ấy ở chỗ em cũng làm gì có. Trung tâm không võ đường không. Chỗ em học chỉ là nhà của một "ông bác" bạn trước làm ăn với ông già. Mà chính ông bác này từ ngày hôm ấy trở thành sư phụ dạy em. Ngày đầu là ông già em dẫn đến nói chuyện với sư phụ. Đi đường thì lâu mà khó đi nên dọc đường em kêu suốt mà ôg già thì cứ mặc kệ. Tới nơi thì đập vào mắt em là một khu vườn mà không nó phải là một "pháo đài" thì đúng hơn. Chỗ ấy cũng rất rộng… Nó chạy đi đâu không ai biết, mà đang điên như vậy thì có tìm cũng chẳng ích lợi gì nên mọi người chỉ biết dò la công thêm ở nhà đợi tin.Đến ngày thứ 5 nó về, khi đí cũng vào ngày chủ nhật nên mọi người đều đang ở nhà nó, hoàn toàn lành lặn nhưng với vẻ mặt lạnh băng đã không thấy rất lâu. Nó với anh mắt vô hồn nhìn quanh rồi cứ vậy lẳng lặng lên phòng.- Thôi, nó về như vậy là tạm yên tâm rồi, giờ cho nó nghỉ đã. Bà già nó.Mọi người cũng trở về, hai hôm sau thì lại tụ hết lại sang thăm nó. Sinh hoạt hoàn toàn bình thường nhưng chả thèm hé răng nửa lời, ngày thì tắm rửa ăn uống xong lại chui về phòng uống bia. Nó suy sụp đến vậy ư? Chúng tôi ở lại đó đến trưa thì mấy vị khách không mong muốn nhất đến. Nhỏ Nhi xin phép rồi chạy thẳng lên phòng nó, còn thằnv kia cùng thằng anh nó đang đứng cùng bố mẹ nhỏ Nhi. Chưa đầy 3' thì thằng P đi xuống.- Con sẽ đi xa, đừng thử tìm con. Nó nói câu duy nhất rồi đi thẳng ra cửa.- Ck nghe vk giải thích đi mà. Nhỏ Nhi đang vừa chạy vừa khóc lóc.- Mẹ giữ chìa khoá và không cho bất cứ ai vào phòng trọ của con. Nó lạnh lùng nói nốt rồi đi thẳng.Nó cứ vậy bỏ đi hơn một năm trời không chút thông tin hay tung tích.Còn gia đình nhỏ Nhi ở lại cả hai thằng kia. Giờ chúng tôi lại muốn nghe xem nó thế nào.- Nó không nghe đâu, giờ nói đi. Ông L- Em với Sơn là bạn thôi, bạn thân từ nhỏ.- Bạn?- Ngày hôm đó Sơn nhờ em giả làm bạn gái để trọc tức người yêu của Sơn.- Sao không giải thích cho nó.- Khi em thấy P lúc đó em chả biết làm gì hết.- Tôi tin được không?- Hức hức.- Nó là như thế, thứ gì đã qua đi nó không bao giờ níu kéo lại.- Nhưng mà.....- Tôi nghĩ nó cũng đã từng nói với cô như vậy.- Em sẽ tìm anh ấy để giải thích.- Tìm? Nếu dễ thế thì với tất cả những gì chúng tôi có chỉ vài phút là thấy nó rồi chắc? Nó đã đi thì đừng hòng tìm.- Em sẽ chờ ngày anh ấy về.- Để làm gì? Để nó bỏ đi lần nữa à?- Thôi đi mọi người. Bà già nó lên tiếng.Cuộc trò chuyện kết thúc, và thằng P đã bỏ đi.Thời gian cứ trôi, nhỏ Nhi lại chuyển hẳn về ngoài này, mỗi ngày đều đến cửa phòng trọ của thằng P ngồi đó chờ một lúc rồi lại nhét một lá thư vào trong. Chúng tôi cũng dần bỏ qua lỗi lầm của nhỏ dần để nhỏ trở lại, nhưng cái thằng ôn kia bỏ đi mãi không thấy chút tung tích gì.Tôi cũng được nhờ đên đây thôi, còn giờ trả lại này, chúc hai thằng mày hạnh phúc, và xin lỗi em dâu về cách xưng hô qua lời anh nhớ......