Tác giả:

Trên bầu trời ánh trăng tỏa sáng vô cùng dịu dàng, ánh sáng nhu hòa làm lòng người ấm áp. Cảnh đẹp là thế nhưng ở một tòa cao tầng gần trung tâm thành phố A đang diễn ra cảnh tượng làm người xem nôn mửa Máu nhuộm đỏ mặt đất, xác người chồng chất vô số, dưới cảnh tượng đó một cô gái trông có vẻ yếu đuối lại đang quét mắt kiểm tra các thi thể, chắc chắn đã chết cô gái quay người bước lên lan can cửa sổ. Mái tóc dài tung bay theo gió, gương mặt băng lãnh xinh đẹp. Bộ đồ đen bó sát tôn lên vẻ yêu kiều nữ tính của cô. Cô là Tô Nhã, là vương của giới sát thủ. Cô chỉ ra tay vào đêm trăng nên được đặt danh hiệu Huyết Nguyệt khiến người nghe sợ vỡ mật. Khi cô xuất hiện máu chảy thành sông, làm cho mọi người đều kinh hãi, chỉ nhìn hiện trường mọi người đều sẽ nhìn ra người ra tay nhưng không bao giờ biết danh tính thật của cô. -Bụp- một chiếc diều lượn mở ra, cô thả mình xuống, nương theo những cơn gió cô bay về hướng đông. khoảng chừng 30 phút sau cô nhận được thông báo. Đeo lên ống nghe một…

Chương 5-2

Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!Tác giả: Rin_RinTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTrên bầu trời ánh trăng tỏa sáng vô cùng dịu dàng, ánh sáng nhu hòa làm lòng người ấm áp. Cảnh đẹp là thế nhưng ở một tòa cao tầng gần trung tâm thành phố A đang diễn ra cảnh tượng làm người xem nôn mửa Máu nhuộm đỏ mặt đất, xác người chồng chất vô số, dưới cảnh tượng đó một cô gái trông có vẻ yếu đuối lại đang quét mắt kiểm tra các thi thể, chắc chắn đã chết cô gái quay người bước lên lan can cửa sổ. Mái tóc dài tung bay theo gió, gương mặt băng lãnh xinh đẹp. Bộ đồ đen bó sát tôn lên vẻ yêu kiều nữ tính của cô. Cô là Tô Nhã, là vương của giới sát thủ. Cô chỉ ra tay vào đêm trăng nên được đặt danh hiệu Huyết Nguyệt khiến người nghe sợ vỡ mật. Khi cô xuất hiện máu chảy thành sông, làm cho mọi người đều kinh hãi, chỉ nhìn hiện trường mọi người đều sẽ nhìn ra người ra tay nhưng không bao giờ biết danh tính thật của cô. -Bụp- một chiếc diều lượn mở ra, cô thả mình xuống, nương theo những cơn gió cô bay về hướng đông. khoảng chừng 30 phút sau cô nhận được thông báo. Đeo lên ống nghe một… Phải nói hiệu suất làm việc của Lạc Anh cực tốt, nhưng nếu bỏ tật bát quái sẽ hoàn hảo hơn (= =)Vừa bước ra ngoài Tô Nhã đã thấy Lạc Anh, tiểu ca, Hạ 'hoa hoa' đang tụm lại với nhau ba người thì thầm xong cười ha hả không ngừng. Thật sự hòa hợp a...”A! Tiểu thư, mau lại đây xem cái này rất hay nga!” Nhìn thấy Tô Nhã, Lạc Anh phấn khích chạy tới ôm cánh tay nàng (TN) kéo đến chỗ hai người Tô Mạc Kỳ đứng.”Hử?””Tiểu Nhã muội nhìn xem, rất đáng yêu có phải không” Tô Mạc Kỳ thấy nàng đến thì nâng màu trắng lên trước mặt nàng.”A, nó là cái gì?” Nhìn rất lạ nga, trắng muốt, xốp xốp còn rất mềm lại ấm nữa.Tô Nhã bày khuôn mặt khó hiểu nhìn 'sinh vật lạ' kia, hắc y ôm sát thân hình tròn tròn, tóc đen búi cao, mắt to linh động, sống múi cao thẳng môi mỏng hơi mím lại.Chậc thật sự đáng yêu a.Ba người Tô Mạc Kỳ không hẹn mà cùng chung ý nghĩ muốn hung hăng vò nát khuôn mặt kia rồi lại nặn lại như cũ.(Rin: bạo lực @_@)”Tiểu ca mau xem nè cục bông này đang chuyển động” Tô Nhã ôm cục bông hưng phấn reo lên.”Đương Nhiên rồi, tiểu Nhã đây là mèo Tây vực tiến cống, rất đáng yêu đúng không””Ừm,mèo nhỏ này là của ai muội muốn nó” Tô Nhã ôm mèo con vào ngực dụi khuôn mặt đáng yêu vào bộ lông mềm mại.”Nó là của muội, Lãnh Thiên đế ban cho muội hôm nay.” Làm quà đính hôn cho Hàn vương, Tô Mạc Kỳ nói thêm trong lòng.(Rin: tỷ à tỷ bị gia đình bán rùi | Tô Nhã: hả? | Rin: tội nghiệp tỷ TT_TT)” A!Vậy sao? Vậy muội đặt tên mèo nhỏ này là Lam, như đôi mắt nó vậy” Tô Nhã nói rồi ôm tiểu Lam không nỡ buông tay, nàng rất thích động vật nhưng nàng không nuôi được nga.(Rin: sau này Hàn ca sẽ hối hận cho coi)”Mà tiểu Nhã muội gọi ta qua đây làm gì?” Tô Mạc Kỳ nhớ ra việc chính quay qua hỏi Tô Nhã.

Phải nói hiệu suất làm việc của Lạc Anh cực tốt, nhưng nếu bỏ tật bát quái sẽ hoàn hảo hơn (= =)

Vừa bước ra ngoài Tô Nhã đã thấy Lạc Anh, tiểu ca, Hạ 'hoa hoa' đang tụm
lại với nhau ba người thì thầm xong cười ha hả không ngừng. Thật sự hòa
hợp a...

”A! Tiểu thư, mau lại đây xem cái này rất hay nga!”
Nhìn thấy Tô Nhã, Lạc Anh phấn khích chạy tới ôm cánh tay nàng (TN) kéo
đến chỗ hai người Tô Mạc Kỳ đứng.

”Hử?”

”Tiểu Nhã muội nhìn xem, rất đáng yêu có phải không” Tô Mạc Kỳ thấy nàng đến thì nâng màu trắng lên trước mặt nàng.

”A, nó là cái gì?” Nhìn rất lạ nga, trắng muốt, xốp xốp còn rất mềm lại ấm nữa.

Tô Nhã bày khuôn mặt khó hiểu nhìn 'sinh vật lạ' kia, hắc y ôm sát thân
hình tròn tròn, tóc đen búi cao, mắt to linh động, sống múi cao thẳng
môi mỏng hơi mím lại.

Chậc thật sự đáng yêu a.

Ba người Tô Mạc Kỳ không hẹn mà cùng chung ý nghĩ muốn hung hăng vò nát khuôn mặt kia rồi lại nặn lại như cũ.

(Rin: bạo lực @_@)

”Tiểu ca mau xem nè cục bông này đang chuyển động” Tô Nhã ôm cục bông hưng phấn reo lên.

”Đương Nhiên rồi, tiểu Nhã đây là mèo Tây vực tiến cống, rất đáng yêu đúng không”

”Ừm,mèo nhỏ này là của ai muội muốn nó” Tô Nhã ôm mèo con vào ngực dụi khuôn mặt đáng yêu vào bộ lông mềm mại.

”Nó là của muội, Lãnh Thiên đế ban cho muội hôm nay.” Làm quà đính hôn cho Hàn vương, Tô Mạc Kỳ nói thêm trong lòng.

(Rin: tỷ à tỷ bị gia đình bán rùi | Tô Nhã: hả? | Rin: tội nghiệp tỷ TT_TT)

” A!Vậy sao? Vậy muội đặt tên mèo nhỏ này là Lam, như đôi mắt nó vậy” Tô
Nhã nói rồi ôm tiểu Lam không nỡ buông tay, nàng rất thích động vật
nhưng nàng không nuôi được nga.

(Rin: sau này Hàn ca sẽ hối hận cho coi)

”Mà tiểu Nhã muội gọi ta qua đây làm gì?” Tô Mạc Kỳ nhớ ra việc chính quay qua hỏi Tô Nhã.

Vương Phi, Người Đừng Giết Vương Gia!Tác giả: Rin_RinTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngTrên bầu trời ánh trăng tỏa sáng vô cùng dịu dàng, ánh sáng nhu hòa làm lòng người ấm áp. Cảnh đẹp là thế nhưng ở một tòa cao tầng gần trung tâm thành phố A đang diễn ra cảnh tượng làm người xem nôn mửa Máu nhuộm đỏ mặt đất, xác người chồng chất vô số, dưới cảnh tượng đó một cô gái trông có vẻ yếu đuối lại đang quét mắt kiểm tra các thi thể, chắc chắn đã chết cô gái quay người bước lên lan can cửa sổ. Mái tóc dài tung bay theo gió, gương mặt băng lãnh xinh đẹp. Bộ đồ đen bó sát tôn lên vẻ yêu kiều nữ tính của cô. Cô là Tô Nhã, là vương của giới sát thủ. Cô chỉ ra tay vào đêm trăng nên được đặt danh hiệu Huyết Nguyệt khiến người nghe sợ vỡ mật. Khi cô xuất hiện máu chảy thành sông, làm cho mọi người đều kinh hãi, chỉ nhìn hiện trường mọi người đều sẽ nhìn ra người ra tay nhưng không bao giờ biết danh tính thật của cô. -Bụp- một chiếc diều lượn mở ra, cô thả mình xuống, nương theo những cơn gió cô bay về hướng đông. khoảng chừng 30 phút sau cô nhận được thông báo. Đeo lên ống nghe một… Phải nói hiệu suất làm việc của Lạc Anh cực tốt, nhưng nếu bỏ tật bát quái sẽ hoàn hảo hơn (= =)Vừa bước ra ngoài Tô Nhã đã thấy Lạc Anh, tiểu ca, Hạ 'hoa hoa' đang tụm lại với nhau ba người thì thầm xong cười ha hả không ngừng. Thật sự hòa hợp a...”A! Tiểu thư, mau lại đây xem cái này rất hay nga!” Nhìn thấy Tô Nhã, Lạc Anh phấn khích chạy tới ôm cánh tay nàng (TN) kéo đến chỗ hai người Tô Mạc Kỳ đứng.”Hử?””Tiểu Nhã muội nhìn xem, rất đáng yêu có phải không” Tô Mạc Kỳ thấy nàng đến thì nâng màu trắng lên trước mặt nàng.”A, nó là cái gì?” Nhìn rất lạ nga, trắng muốt, xốp xốp còn rất mềm lại ấm nữa.Tô Nhã bày khuôn mặt khó hiểu nhìn 'sinh vật lạ' kia, hắc y ôm sát thân hình tròn tròn, tóc đen búi cao, mắt to linh động, sống múi cao thẳng môi mỏng hơi mím lại.Chậc thật sự đáng yêu a.Ba người Tô Mạc Kỳ không hẹn mà cùng chung ý nghĩ muốn hung hăng vò nát khuôn mặt kia rồi lại nặn lại như cũ.(Rin: bạo lực @_@)”Tiểu ca mau xem nè cục bông này đang chuyển động” Tô Nhã ôm cục bông hưng phấn reo lên.”Đương Nhiên rồi, tiểu Nhã đây là mèo Tây vực tiến cống, rất đáng yêu đúng không””Ừm,mèo nhỏ này là của ai muội muốn nó” Tô Nhã ôm mèo con vào ngực dụi khuôn mặt đáng yêu vào bộ lông mềm mại.”Nó là của muội, Lãnh Thiên đế ban cho muội hôm nay.” Làm quà đính hôn cho Hàn vương, Tô Mạc Kỳ nói thêm trong lòng.(Rin: tỷ à tỷ bị gia đình bán rùi | Tô Nhã: hả? | Rin: tội nghiệp tỷ TT_TT)” A!Vậy sao? Vậy muội đặt tên mèo nhỏ này là Lam, như đôi mắt nó vậy” Tô Nhã nói rồi ôm tiểu Lam không nỡ buông tay, nàng rất thích động vật nhưng nàng không nuôi được nga.(Rin: sau này Hàn ca sẽ hối hận cho coi)”Mà tiểu Nhã muội gọi ta qua đây làm gì?” Tô Mạc Kỳ nhớ ra việc chính quay qua hỏi Tô Nhã.

Chương 5-2