Tác giả:

* Tại một căn phòng thí nghiệm - Giáo sư Kai, ngài có chắc chắn thí nghiệm này sẽ không để lại việc gì nguy hiểm cho nhân loại chứ? - Một cô gái khoác áo trắng, đeo mắt kính, mắt có một ít nghi ngờ nhìn cậu thanh niên trẻ mà cô gọi là giáo sư - 50/50 thôi Ailen, nếu thành công đây sẽ là một nghiên cứu tuyệt vời và giúp ích - Kai nở một nụ cười rồi bắt đầu tiêm thuốc vào xác chết ở trước mặt mình Cái xác bỗng dưng có một chút chuyển động nhẹ - Thành công sao? - Ailen đứng đằng sau ngạc nhiên Sự vui mừng đến không được bao lâu cho tới khi cái xác đó mở mắt ra. Con mắt không có sự sống trợn ngược lên nhìn về phía cả hai. Nó ngồi dậy, đứng lên, đi dần dần tới chỗ cả hai. Kai lùi dần về phía sau rồi kêu Ailen đang bất động như trời trồng: - Ailen tránh xa nó ra, chúng ta chưa biết nó có nguy hiểm không đấy? - T....Tôi...bị..tê..chân rồi - Ailen ngã khụy xuống nhưng vẫn cố dùng tay để kéo thân thể lùi về, vì hoảng sợ mà đã bắt đầu rơm rớm nước mắt - Gràaaaaa - Thứ đó lao tới chỗ Ailen, cô…

Chương 10

Ngày Tận ThếTác giả: YukiiKasanoTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế* Tại một căn phòng thí nghiệm - Giáo sư Kai, ngài có chắc chắn thí nghiệm này sẽ không để lại việc gì nguy hiểm cho nhân loại chứ? - Một cô gái khoác áo trắng, đeo mắt kính, mắt có một ít nghi ngờ nhìn cậu thanh niên trẻ mà cô gọi là giáo sư - 50/50 thôi Ailen, nếu thành công đây sẽ là một nghiên cứu tuyệt vời và giúp ích - Kai nở một nụ cười rồi bắt đầu tiêm thuốc vào xác chết ở trước mặt mình Cái xác bỗng dưng có một chút chuyển động nhẹ - Thành công sao? - Ailen đứng đằng sau ngạc nhiên Sự vui mừng đến không được bao lâu cho tới khi cái xác đó mở mắt ra. Con mắt không có sự sống trợn ngược lên nhìn về phía cả hai. Nó ngồi dậy, đứng lên, đi dần dần tới chỗ cả hai. Kai lùi dần về phía sau rồi kêu Ailen đang bất động như trời trồng: - Ailen tránh xa nó ra, chúng ta chưa biết nó có nguy hiểm không đấy? - T....Tôi...bị..tê..chân rồi - Ailen ngã khụy xuống nhưng vẫn cố dùng tay để kéo thân thể lùi về, vì hoảng sợ mà đã bắt đầu rơm rớm nước mắt - Gràaaaaa - Thứ đó lao tới chỗ Ailen, cô… - Hi..ka..ri...là.gi..giỡn...thôi...phải..kh..không..? - Moki lắp bắp như không tin vào mắt mình. Không chắc chắn không phải là Hikari.- Đây đúng là Hikari! Lúc 4h sáng có người đã phát hiện con bé đứng cào cánh cổng. Ngạc nhiên là khu vực xung quanh có rất nhiều bẫy mà vẫn vượt qua được nên anh nghĩ là Hikari thật sự và con bé vẫn còn một chút lý trí của con người. - Kai dựa cửa nói. - Anh đã phải bí mật mang con bé đến đây chứ nếu để phát hiện thì con bé sẽ bị mang đi làm thí nghiệm giống cặp mẹ con xác sống lần trước.- Moki!! - Ayaki hốt hoảng chạy lại đỡ Moki ngất xỉu vì quá sốc.- Đưa cậu ấy về phòng đi - Karui chạy lại cùng đỡ Moki đi về. Đám con trai cũng đi theo ngoại trừ Haku vẫn cứ đứng đó nhìn.- Haku, không sao chứ? - Kai lại gần đặt tay lên vai Haku hỏi han.- Anh để em ở yên một tí được không? - Haku nói với giọng lạnh lẽo. Kai nhìn thấy cậu như vậy cũng gật đầu rồi đi ra cũng không quên đóng cửa lại.Căn phòng giờ chỉ còn lại cậu và Hikari xác sống.- Hikari...cậu đã khiến cho mình mạnh mẽ rồi tại sao lại chính tay phá vỡ nó? - Giọng Haku nghèn nghẹn vì cố gắng kìm nước mắt lại. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng gầm gừ."Tớ...xin...lỗi..."  - Một luồng gió mát lạnh khẽ thoáng qua lưng cậu rồi biến mất.Haku quỵ xuống và cứ ngồi như vậy hàng giờ liền. Và rồi có những tiếng bước chân ngày càng gần. Một bàn tay đặt lên vai Haku nhưng cậu không quan tâm mà vẫn cứ ngồi như vậy. Người đặt bàn tay lên vai cậu im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng:- Haku, cậu yêu Hikari à?Câu hỏi bất ngờ đó làm Haku phải quay người lại nhìn ai đã hỏi câu đó. Và người đó là Sachi, con người làm nhiều hơn nói ở trong đội.- Sachi, sao cậu ở đây?- Lâu không thấy cậu quay lại nên đi kiếm. - Sachi nói - Sao cậu lại biết việc đó?- Nhìn cách cậu đối xử với Hikari và cậu đau đớn ra sao khi Hikari trở thành như bây giờ.Bị người khác biết hết như vậy cũng khiến Haku xấu hổ mà cúi đầu không nói tiếp được gì.- Đau lắm phải không?Haku gật đầu. Nó rất đau rất đau...- Cậu cố vượt qua đi! Đây là những điều mà chúng ta phải chịu khi thế giới trong cảnh như này. Nhớ về phòng sớm! - Sachi nói xong thì đứng dậy và bỏ đi.Những điều này thật khó chịu, thật đau đớn. Chỉ muốn chết đi....Phải rồi nếu chết đi có lẽ mình sẽ gặp được Hikari. Gặp được người mình yêu....Haku đứng dậy đi từng bước từng bước về phía chiếc lồng. Cánh tay dài vươn về phía Hikari.- Hikari....giúp tớ đến với cậu đi...Lẽ thường là khi đã trở thành xác sống thì sẽ cắn người và ăn thịt nhưng không hiểu tại sao? Hikari vẫn cứ đứng đó gầm gừ rồi bỗng gào thét lên và liên tục xông người vào thành lồng khiến cho chiếc lồng cứ nghiêng ngả.- Hikari, cậu làm sao vậy?? Hikari!!! - Haku hoảng hốt cố gắng khiến Hikari bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần đưa tay lại thì Hikari lại tránh né vào lao thẳng người vào thành lồng. Tiếng động quá to nên một lúc sau Kai liền đến. Nhìn cái cảnh tượng hỗn loạn trước mặt mình cậu rối bời không biết phải nên làm gì. Quan sát kĩ một hồi mới nhận ra là khi Haku lại gần thì Hikari sẽ gào thét lên và đập người vào lồng. Hiểu ra sự việc Kai chạy tới:- Haku tránh xa con bé ra!! - Cậu lôi Haku ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể rồi đóng cửa lại.Tiếng gào thét của Hikari dần nhỏ lại rồi im bặt đi.- Tại sao cậu ấy lại như vậy? - Haku ngồi bệt xuống đất. Cậu nói với vẻ mặt như mất hồn.- Có thể con bé giống như cặp mẹ con kia, vẫn còn lý trí con người. Lúc nãy chắc nó đang cố chống lại bản tính muốn ăn thịt người của lũ xác sống khi em đưa tay vào. - Kai giảng rồi dừng lại nhìn Haku một hồi mới bắt đầu nói tiếp. - Sao em lại làm như vậy?Đáp lại Kai là một sự im lặng.- Em nên về phòng nghỉ ngơi đi.- Ừm - Haku đứng dậy bước những bước lảo đảo đi về phòng.- Cần anh dìu về không?- Không cần - Haku trả lời một cách lạnh nhạt vẫn cứ bước đi một cách lảo đảo.Kai nhìn theo bóng dáng cậu lắc đầu. Thật đáng tiếc!

- Hi..ka..ri...là.gi..giỡn...thôi...phải..kh..không..? - Moki lắp bắp như không tin vào mắt mình. Không chắc chắn không phải là Hikari.

- Đây đúng là Hikari! Lúc 4h sáng có người đã phát hiện con bé đứng cào cánh cổng. Ngạc nhiên là khu vực xung quanh có rất nhiều bẫy mà vẫn vượt qua được nên anh nghĩ là Hikari thật sự và con bé vẫn còn một chút lý trí của con người. - Kai dựa cửa nói. - Anh đã phải bí mật mang con bé đến đây chứ nếu để phát hiện thì con bé sẽ bị mang đi làm thí nghiệm giống cặp mẹ con xác sống lần trước.

- Moki!! - Ayaki hốt hoảng chạy lại đỡ Moki ngất xỉu vì quá sốc.

- Đưa cậu ấy về phòng đi - Karui chạy lại cùng đỡ Moki đi về. Đám con trai cũng đi theo ngoại trừ Haku vẫn cứ đứng đó nhìn.

- Haku, không sao chứ? - Kai lại gần đặt tay lên vai Haku hỏi han.

- Anh để em ở yên một tí được không? - Haku nói với giọng lạnh lẽo. Kai nhìn thấy cậu như vậy cũng gật đầu rồi đi ra cũng không quên đóng cửa lại.

Căn phòng giờ chỉ còn lại cậu và Hikari xác sống.

- Hikari...cậu đã khiến cho mình mạnh mẽ rồi tại sao lại chính tay phá vỡ nó? - Giọng Haku nghèn nghẹn vì cố gắng kìm nước mắt lại. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng gầm gừ.

"Tớ...xin...lỗi..."  - 

Một luồng gió mát lạnh khẽ thoáng qua lưng cậu rồi biến mất.

Haku quỵ xuống và cứ ngồi như vậy hàng giờ liền. Và rồi có những tiếng bước chân ngày càng gần. Một bàn tay đặt lên vai Haku nhưng cậu không quan tâm mà vẫn cứ ngồi như vậy. Người đặt bàn tay lên vai cậu im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Haku, cậu yêu Hikari à?

Câu hỏi bất ngờ đó làm Haku phải quay người lại nhìn ai đã hỏi câu đó. Và người đó là Sachi, con người làm nhiều hơn nói ở trong đội.

- Sachi, sao cậu ở đây?

- Lâu không thấy cậu quay lại nên đi kiếm. - Sachi nói 

- Sao cậu lại biết việc đó?

- Nhìn cách cậu đối xử với Hikari và cậu đau đớn ra sao khi Hikari trở thành như bây giờ.

Bị người khác biết hết như vậy cũng khiến Haku xấu hổ mà cúi đầu không nói tiếp được gì.

- Đau lắm phải không?

Haku gật đầu. Nó rất đau rất đau...

- Cậu cố vượt qua đi! Đây là những điều mà chúng ta phải chịu khi thế giới trong cảnh như này. Nhớ về phòng sớm! - Sachi nói xong thì đứng dậy và bỏ đi.

Những điều này thật khó chịu, thật đau đớn. Chỉ muốn chết đi....Phải rồi nếu chết đi có lẽ mình sẽ gặp được Hikari. Gặp được người mình yêu....

Haku đứng dậy đi từng bước từng bước về phía chiếc lồng. Cánh tay dài vươn về phía Hikari.

- Hikari....giúp tớ đến với cậu đi...

Lẽ thường là khi đã trở thành xác sống thì sẽ cắn người và ăn thịt nhưng không hiểu tại sao? Hikari vẫn cứ đứng đó gầm gừ rồi bỗng gào thét lên và liên tục xông người vào thành lồng khiến cho chiếc lồng cứ nghiêng ngả.

- Hikari, cậu làm sao vậy?? Hikari!!! - Haku hoảng hốt cố gắng khiến Hikari bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần đưa tay lại thì Hikari lại tránh né vào lao thẳng người vào thành lồng. 

Tiếng động quá to nên một lúc sau Kai liền đến. Nhìn cái cảnh tượng hỗn loạn trước mặt mình cậu rối bời không biết phải nên làm gì. Quan sát kĩ một hồi mới nhận ra là khi Haku lại gần thì Hikari sẽ gào thét lên và đập người vào lồng. Hiểu ra sự việc Kai chạy tới:

- Haku tránh xa con bé ra!! - Cậu lôi Haku ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể rồi đóng cửa lại.

Tiếng gào thét của Hikari dần nhỏ lại rồi im bặt đi.

- Tại sao cậu ấy lại như vậy? - Haku ngồi bệt xuống đất. Cậu nói với vẻ mặt như mất hồn.

- Có thể con bé giống như cặp mẹ con kia, vẫn còn lý trí con người. Lúc nãy chắc nó đang cố chống lại bản tính muốn ăn thịt người của lũ xác sống khi em đưa tay vào. - Kai giảng rồi dừng lại nhìn Haku một hồi mới bắt đầu nói tiếp. - Sao em lại làm như vậy?

Đáp lại Kai là một sự im lặng.

- Em nên về phòng nghỉ ngơi đi.

- Ừm - Haku đứng dậy bước những bước lảo đảo đi về phòng.

- Cần anh dìu về không?

- Không cần - Haku trả lời một cách lạnh nhạt vẫn cứ bước đi một cách lảo đảo.

Kai nhìn theo bóng dáng cậu lắc đầu. Thật đáng tiếc!

Ngày Tận ThếTác giả: YukiiKasanoTruyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế* Tại một căn phòng thí nghiệm - Giáo sư Kai, ngài có chắc chắn thí nghiệm này sẽ không để lại việc gì nguy hiểm cho nhân loại chứ? - Một cô gái khoác áo trắng, đeo mắt kính, mắt có một ít nghi ngờ nhìn cậu thanh niên trẻ mà cô gọi là giáo sư - 50/50 thôi Ailen, nếu thành công đây sẽ là một nghiên cứu tuyệt vời và giúp ích - Kai nở một nụ cười rồi bắt đầu tiêm thuốc vào xác chết ở trước mặt mình Cái xác bỗng dưng có một chút chuyển động nhẹ - Thành công sao? - Ailen đứng đằng sau ngạc nhiên Sự vui mừng đến không được bao lâu cho tới khi cái xác đó mở mắt ra. Con mắt không có sự sống trợn ngược lên nhìn về phía cả hai. Nó ngồi dậy, đứng lên, đi dần dần tới chỗ cả hai. Kai lùi dần về phía sau rồi kêu Ailen đang bất động như trời trồng: - Ailen tránh xa nó ra, chúng ta chưa biết nó có nguy hiểm không đấy? - T....Tôi...bị..tê..chân rồi - Ailen ngã khụy xuống nhưng vẫn cố dùng tay để kéo thân thể lùi về, vì hoảng sợ mà đã bắt đầu rơm rớm nước mắt - Gràaaaaa - Thứ đó lao tới chỗ Ailen, cô… - Hi..ka..ri...là.gi..giỡn...thôi...phải..kh..không..? - Moki lắp bắp như không tin vào mắt mình. Không chắc chắn không phải là Hikari.- Đây đúng là Hikari! Lúc 4h sáng có người đã phát hiện con bé đứng cào cánh cổng. Ngạc nhiên là khu vực xung quanh có rất nhiều bẫy mà vẫn vượt qua được nên anh nghĩ là Hikari thật sự và con bé vẫn còn một chút lý trí của con người. - Kai dựa cửa nói. - Anh đã phải bí mật mang con bé đến đây chứ nếu để phát hiện thì con bé sẽ bị mang đi làm thí nghiệm giống cặp mẹ con xác sống lần trước.- Moki!! - Ayaki hốt hoảng chạy lại đỡ Moki ngất xỉu vì quá sốc.- Đưa cậu ấy về phòng đi - Karui chạy lại cùng đỡ Moki đi về. Đám con trai cũng đi theo ngoại trừ Haku vẫn cứ đứng đó nhìn.- Haku, không sao chứ? - Kai lại gần đặt tay lên vai Haku hỏi han.- Anh để em ở yên một tí được không? - Haku nói với giọng lạnh lẽo. Kai nhìn thấy cậu như vậy cũng gật đầu rồi đi ra cũng không quên đóng cửa lại.Căn phòng giờ chỉ còn lại cậu và Hikari xác sống.- Hikari...cậu đã khiến cho mình mạnh mẽ rồi tại sao lại chính tay phá vỡ nó? - Giọng Haku nghèn nghẹn vì cố gắng kìm nước mắt lại. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những tiếng gầm gừ."Tớ...xin...lỗi..."  - Một luồng gió mát lạnh khẽ thoáng qua lưng cậu rồi biến mất.Haku quỵ xuống và cứ ngồi như vậy hàng giờ liền. Và rồi có những tiếng bước chân ngày càng gần. Một bàn tay đặt lên vai Haku nhưng cậu không quan tâm mà vẫn cứ ngồi như vậy. Người đặt bàn tay lên vai cậu im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng:- Haku, cậu yêu Hikari à?Câu hỏi bất ngờ đó làm Haku phải quay người lại nhìn ai đã hỏi câu đó. Và người đó là Sachi, con người làm nhiều hơn nói ở trong đội.- Sachi, sao cậu ở đây?- Lâu không thấy cậu quay lại nên đi kiếm. - Sachi nói - Sao cậu lại biết việc đó?- Nhìn cách cậu đối xử với Hikari và cậu đau đớn ra sao khi Hikari trở thành như bây giờ.Bị người khác biết hết như vậy cũng khiến Haku xấu hổ mà cúi đầu không nói tiếp được gì.- Đau lắm phải không?Haku gật đầu. Nó rất đau rất đau...- Cậu cố vượt qua đi! Đây là những điều mà chúng ta phải chịu khi thế giới trong cảnh như này. Nhớ về phòng sớm! - Sachi nói xong thì đứng dậy và bỏ đi.Những điều này thật khó chịu, thật đau đớn. Chỉ muốn chết đi....Phải rồi nếu chết đi có lẽ mình sẽ gặp được Hikari. Gặp được người mình yêu....Haku đứng dậy đi từng bước từng bước về phía chiếc lồng. Cánh tay dài vươn về phía Hikari.- Hikari....giúp tớ đến với cậu đi...Lẽ thường là khi đã trở thành xác sống thì sẽ cắn người và ăn thịt nhưng không hiểu tại sao? Hikari vẫn cứ đứng đó gầm gừ rồi bỗng gào thét lên và liên tục xông người vào thành lồng khiến cho chiếc lồng cứ nghiêng ngả.- Hikari, cậu làm sao vậy?? Hikari!!! - Haku hoảng hốt cố gắng khiến Hikari bình tĩnh lại. Nhưng mỗi lần đưa tay lại thì Hikari lại tránh né vào lao thẳng người vào thành lồng. Tiếng động quá to nên một lúc sau Kai liền đến. Nhìn cái cảnh tượng hỗn loạn trước mặt mình cậu rối bời không biết phải nên làm gì. Quan sát kĩ một hồi mới nhận ra là khi Haku lại gần thì Hikari sẽ gào thét lên và đập người vào lồng. Hiểu ra sự việc Kai chạy tới:- Haku tránh xa con bé ra!! - Cậu lôi Haku ra khỏi căn phòng nhanh nhất có thể rồi đóng cửa lại.Tiếng gào thét của Hikari dần nhỏ lại rồi im bặt đi.- Tại sao cậu ấy lại như vậy? - Haku ngồi bệt xuống đất. Cậu nói với vẻ mặt như mất hồn.- Có thể con bé giống như cặp mẹ con kia, vẫn còn lý trí con người. Lúc nãy chắc nó đang cố chống lại bản tính muốn ăn thịt người của lũ xác sống khi em đưa tay vào. - Kai giảng rồi dừng lại nhìn Haku một hồi mới bắt đầu nói tiếp. - Sao em lại làm như vậy?Đáp lại Kai là một sự im lặng.- Em nên về phòng nghỉ ngơi đi.- Ừm - Haku đứng dậy bước những bước lảo đảo đi về phòng.- Cần anh dìu về không?- Không cần - Haku trả lời một cách lạnh nhạt vẫn cứ bước đi một cách lảo đảo.Kai nhìn theo bóng dáng cậu lắc đầu. Thật đáng tiếc!

Chương 10