Hôm nay là ngày đầu tiên nó lên thành phố,ui cha nhà cao cửa rộng thật. Trước lúc đi mẹ nó dặn đi dặn lại phải cận thận, biết giữ lấy mình,rồi đưa nó 1 sập tiền bọc trong mảnh khăn mỏng. Nhưng nó không lấy hết mà dúi vào tay mẹ 1 nửa. Là ngày đầu tiên đến trường nên chưa có trang phục, nó mặc chiếc áo trắng cộc và chiếc quần nâu rộng đậm chất quê, tóc được bím hai bên cùng chiếc mũ vòng to. Vì nó không quen mắc váy và lại nhà nó nghèo sao có đồ đó mặc. Trên này đúng là sang trọng thật nhiều xe cộ tấp nập,nó muốn nhanh chóng tới trường cho kịp buổi tập chung. Hiện tại nó đang đứng bắt xe, chờ mãi mà không có xe buýt, nó nhanh tay đánh liều bắt 1 chiếc taxi đi, chiếc taxi dừng đứng trước mắt nó, tay nó cầm vào chiếc tay cầm cửa xe mở ra nhưng một bàn tay khác có làn da trắng trẻo cũng cầm vào tay cầm cửa như nó...theo quán tính ngước mắt lên nhìn trước mắt nó là một tên con trai cao ráo, trắng trẻo, đẹp trai, mà nhìn...sạch sẽ, mỗi tội cậu ta hơi kiêu kì sao ấy, lạnh lùng. Nhưng nó…
Chương 21
Lớp Học Soái Ca - Mai NabiTác giả: Mai NabiTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên nó lên thành phố,ui cha nhà cao cửa rộng thật. Trước lúc đi mẹ nó dặn đi dặn lại phải cận thận, biết giữ lấy mình,rồi đưa nó 1 sập tiền bọc trong mảnh khăn mỏng. Nhưng nó không lấy hết mà dúi vào tay mẹ 1 nửa. Là ngày đầu tiên đến trường nên chưa có trang phục, nó mặc chiếc áo trắng cộc và chiếc quần nâu rộng đậm chất quê, tóc được bím hai bên cùng chiếc mũ vòng to. Vì nó không quen mắc váy và lại nhà nó nghèo sao có đồ đó mặc. Trên này đúng là sang trọng thật nhiều xe cộ tấp nập,nó muốn nhanh chóng tới trường cho kịp buổi tập chung. Hiện tại nó đang đứng bắt xe, chờ mãi mà không có xe buýt, nó nhanh tay đánh liều bắt 1 chiếc taxi đi, chiếc taxi dừng đứng trước mắt nó, tay nó cầm vào chiếc tay cầm cửa xe mở ra nhưng một bàn tay khác có làn da trắng trẻo cũng cầm vào tay cầm cửa như nó...theo quán tính ngước mắt lên nhìn trước mắt nó là một tên con trai cao ráo, trắng trẻo, đẹp trai, mà nhìn...sạch sẽ, mỗi tội cậu ta hơi kiêu kì sao ấy, lạnh lùng. Nhưng nó… "Tại sao cậu lại ở đây?" - An hỏi Nam"Vậy sao cậu cũng ở đây?""Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi""Tôi...à, cô bé ấy là người tôi cứu hôm trước, chuyện tôi kể với cậu đó nhớ chưa" -"Cô bé đó ư? trùng hợp nhỉ?""Cậu nghĩ sao chứ? Đồ khùng"""Cậu kêu ai khùng cơ chứ?"Hai người đùa nhau ngoài vườn nắng vàng"Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy?""Rốt cuộc là sao nào?sao cậu kêu tôi vậy?""""Chuyện Na với bà cậu nói chưa?""""rồi""""Sao?"""Thì bà kêu thỉnh thoảng đưa nó về chơi, không được nói với nó thân phận của mình, nếu không muốn nó gặp nguy hiểm"Gương mặt Nam lạnh tanh, thất thần"Nè, sao cậu thất thần vậy? Gặp lại nó rồi, đáng lẽ cậu phải vui chứ?""À, ờ vui chứ?""An, Nam về ăn cơm thôi" - Nó gọi to"Ừm, về ngay đây" - Nam nói:' đi thôi"Trong bữa cơm ấy, có gì đó thân thuộc mà An không thể diễn tả được, cái cảm xúc này..."Vi, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?"Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác:" Dạ...""""Con sao vậy?" - mẹ nhỏ hỏi thêm"À con không sao?" - Nhỏ cười như thể biện minh"Ăn đi con" - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại:"" Nào mọi người ăn nhiều vô nha """Bảo An à, bố mẹ cháu làm gì vậy?"" - Mẹ nó hỏi""Dạ, bố mẹ cháu đều mất rồi ạ, cháu sống cùng bà nội" - cậu nói rồi nhìn qua nó. Nó chăm chăm nhìn cậu không hiểu sao cậu cứ nhìn nhỏ vậy?""Ồ, bác xin lỗi vì đã chạm đến nỗi đau của cháu""""Dạ không sao ạ?""""Vậy còn cháu Nam?""""Dạ bố mẹ cháu đang ở nước ngoài làm việc. Họ đang quản lí công ti giải trí HG bên Hàn ạ""""Ừm, vậy được rồi. Con bé Na nhà bác nó khờ khạo lắm, có gì mong hai đứa giúp nó trong việc học tập nha.""""Dạ thưa bác""""Đây là bạn học của Na sao?"" - Dì nó hỏi""vâng thưa dì"" - Nó trả lời""Thì ra anh là bạn của chị em hả? Anh thật là..."" - Vi chu mỏ nói, liếc mắt nhìn Nam"Con sao vậy Vi?" - mẹ nó hỏi""Kệ em ấy đi cô. tính tình khó ưa ghê" - Nam nói đùa nhỏ"Anh nói sao hả?"Thấy hành động này của hai người, An thấy sao sao kì, có gì đó rất thân thuộc khó tả.Không khí lại quay về quỹ đạo bình thường. Còn nhỏ, nhỏ sẽ coi như chuyện này như chưa có gì xảy ra. Để những người bên cạnh nhỏ được sống bình thường như vậy. Nhỏ nghĩ chuyện đến đâu thì hay đến đó nhưng nhỏ không biết rằng, chính như vậy mọi chuyện sẽ càng rối thêm và mọi hiểu lầm lại tăng thêm.
"Tại sao cậu lại ở đây?" - An hỏi Nam
"Vậy sao cậu cũng ở đây?"
"Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi"
"Tôi...à, cô bé ấy là người tôi cứu hôm trước, chuyện tôi kể với cậu đó nhớ chưa" -
"Cô bé đó ư? trùng hợp nhỉ?"
"Cậu nghĩ sao chứ? Đồ khùng"
""Cậu kêu ai khùng cơ chứ?"
Hai người đùa nhau ngoài vườn nắng vàng
"Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy?"
"Rốt cuộc là sao nào?sao cậu kêu tôi vậy?""
""Chuyện Na với bà cậu nói chưa?""
""rồi""
""Sao?""
"Thì bà kêu thỉnh thoảng đưa nó về chơi, không được nói với nó thân phận của mình, nếu không muốn nó gặp nguy hiểm"
Gương mặt Nam lạnh tanh, thất thần
"Nè, sao cậu thất thần vậy? Gặp lại nó rồi, đáng lẽ cậu phải vui chứ?"
"À, ờ vui chứ?"
"An, Nam về ăn cơm thôi" - Nó gọi to
"Ừm, về ngay đây" - Nam nói:' đi thôi"
Trong bữa cơm ấy, có gì đó thân thuộc mà An không thể diễn tả được, cái cảm xúc này...
"Vi, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?"
Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác:" Dạ...""
""Con sao vậy?" - mẹ nhỏ hỏi thêm
"À con không sao?" - Nhỏ cười như thể biện minh
"Ăn đi con" - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại:"" Nào mọi người ăn nhiều vô nha ""
"Bảo An à, bố mẹ cháu làm gì vậy?"" - Mẹ nó hỏi
""Dạ, bố mẹ cháu đều mất rồi ạ, cháu sống cùng bà nội" - cậu nói rồi nhìn qua nó. Nó chăm chăm nhìn cậu không hiểu sao cậu cứ nhìn nhỏ vậy?
""Ồ, bác xin lỗi vì đã chạm đến nỗi đau của cháu""
""Dạ không sao ạ?""
""Vậy còn cháu Nam?""
""Dạ bố mẹ cháu đang ở nước ngoài làm việc. Họ đang quản lí công ti giải trí HG bên Hàn ạ""
""Ừm, vậy được rồi. Con bé Na nhà bác nó khờ khạo lắm, có gì mong hai đứa giúp nó trong việc học tập nha.""
""Dạ thưa bác""
""Đây là bạn học của Na sao?"" - Dì nó hỏi
""vâng thưa dì"" - Nó trả lời
""Thì ra anh là bạn của chị em hả? Anh thật là..."" - Vi chu mỏ nói, liếc mắt nhìn Nam
"Con sao vậy Vi?" - mẹ nó hỏi
""Kệ em ấy đi cô. tính tình khó ưa ghê" - Nam nói đùa nhỏ
"Anh nói sao hả?"
Thấy hành động này của hai người, An thấy sao sao kì, có gì đó rất thân thuộc khó tả.Không khí lại quay về quỹ đạo bình thường. Còn nhỏ, nhỏ sẽ coi như chuyện này như chưa có gì xảy ra. Để những người bên cạnh nhỏ được sống bình thường như vậy. Nhỏ nghĩ chuyện đến đâu thì hay đến đó nhưng nhỏ không biết rằng, chính như vậy mọi chuyện sẽ càng rối thêm và mọi hiểu lầm lại tăng thêm.
Lớp Học Soái Ca - Mai NabiTác giả: Mai NabiTruyện Ngôn TìnhHôm nay là ngày đầu tiên nó lên thành phố,ui cha nhà cao cửa rộng thật. Trước lúc đi mẹ nó dặn đi dặn lại phải cận thận, biết giữ lấy mình,rồi đưa nó 1 sập tiền bọc trong mảnh khăn mỏng. Nhưng nó không lấy hết mà dúi vào tay mẹ 1 nửa. Là ngày đầu tiên đến trường nên chưa có trang phục, nó mặc chiếc áo trắng cộc và chiếc quần nâu rộng đậm chất quê, tóc được bím hai bên cùng chiếc mũ vòng to. Vì nó không quen mắc váy và lại nhà nó nghèo sao có đồ đó mặc. Trên này đúng là sang trọng thật nhiều xe cộ tấp nập,nó muốn nhanh chóng tới trường cho kịp buổi tập chung. Hiện tại nó đang đứng bắt xe, chờ mãi mà không có xe buýt, nó nhanh tay đánh liều bắt 1 chiếc taxi đi, chiếc taxi dừng đứng trước mắt nó, tay nó cầm vào chiếc tay cầm cửa xe mở ra nhưng một bàn tay khác có làn da trắng trẻo cũng cầm vào tay cầm cửa như nó...theo quán tính ngước mắt lên nhìn trước mắt nó là một tên con trai cao ráo, trắng trẻo, đẹp trai, mà nhìn...sạch sẽ, mỗi tội cậu ta hơi kiêu kì sao ấy, lạnh lùng. Nhưng nó… "Tại sao cậu lại ở đây?" - An hỏi Nam"Vậy sao cậu cũng ở đây?""Tôi đưa Na về. Cậu hãy giải thích đi""Tôi...à, cô bé ấy là người tôi cứu hôm trước, chuyện tôi kể với cậu đó nhớ chưa" -"Cô bé đó ư? trùng hợp nhỉ?""Cậu nghĩ sao chứ? Đồ khùng"""Cậu kêu ai khùng cơ chứ?"Hai người đùa nhau ngoài vườn nắng vàng"Bình thường cậu thông minh vậy sao giờ cậu như tin ngốc vậy?""Rốt cuộc là sao nào?sao cậu kêu tôi vậy?""""Chuyện Na với bà cậu nói chưa?""""rồi""""Sao?"""Thì bà kêu thỉnh thoảng đưa nó về chơi, không được nói với nó thân phận của mình, nếu không muốn nó gặp nguy hiểm"Gương mặt Nam lạnh tanh, thất thần"Nè, sao cậu thất thần vậy? Gặp lại nó rồi, đáng lẽ cậu phải vui chứ?""À, ờ vui chứ?""An, Nam về ăn cơm thôi" - Nó gọi to"Ừm, về ngay đây" - Nam nói:' đi thôi"Trong bữa cơm ấy, có gì đó thân thuộc mà An không thể diễn tả được, cái cảm xúc này..."Vi, con sao vậy? Sao ngồi thẫn thờ như vậy?"Sau câu hỏi đó, mọi ánh mắt đều nhìn đổ dồn về nó. Nó bỗng giật mình nhìn mọi người ngơ ngác:" Dạ...""""Con sao vậy?" - mẹ nhỏ hỏi thêm"À con không sao?" - Nhỏ cười như thể biện minh"Ăn đi con" - Rồi mẹ nó gắp cho nó miếng sườn chua ngọt, món nó thích ăn nhất. và rồi gắp cho bốn người còn lại:"" Nào mọi người ăn nhiều vô nha """Bảo An à, bố mẹ cháu làm gì vậy?"" - Mẹ nó hỏi""Dạ, bố mẹ cháu đều mất rồi ạ, cháu sống cùng bà nội" - cậu nói rồi nhìn qua nó. Nó chăm chăm nhìn cậu không hiểu sao cậu cứ nhìn nhỏ vậy?""Ồ, bác xin lỗi vì đã chạm đến nỗi đau của cháu""""Dạ không sao ạ?""""Vậy còn cháu Nam?""""Dạ bố mẹ cháu đang ở nước ngoài làm việc. Họ đang quản lí công ti giải trí HG bên Hàn ạ""""Ừm, vậy được rồi. Con bé Na nhà bác nó khờ khạo lắm, có gì mong hai đứa giúp nó trong việc học tập nha.""""Dạ thưa bác""""Đây là bạn học của Na sao?"" - Dì nó hỏi""vâng thưa dì"" - Nó trả lời""Thì ra anh là bạn của chị em hả? Anh thật là..."" - Vi chu mỏ nói, liếc mắt nhìn Nam"Con sao vậy Vi?" - mẹ nó hỏi""Kệ em ấy đi cô. tính tình khó ưa ghê" - Nam nói đùa nhỏ"Anh nói sao hả?"Thấy hành động này của hai người, An thấy sao sao kì, có gì đó rất thân thuộc khó tả.Không khí lại quay về quỹ đạo bình thường. Còn nhỏ, nhỏ sẽ coi như chuyện này như chưa có gì xảy ra. Để những người bên cạnh nhỏ được sống bình thường như vậy. Nhỏ nghĩ chuyện đến đâu thì hay đến đó nhưng nhỏ không biết rằng, chính như vậy mọi chuyện sẽ càng rối thêm và mọi hiểu lầm lại tăng thêm.