Năm 2030, nước Z, thành phố C Tiếng nhạc ồn ào vang lên bên bờ sông Hoàng Phổ. Những ngọn đèn dần được thắp lên. Dòng sông Hoàng Phổ cuồn cuộn chảy. Đây ắt hẳn sẽ là một đêm náo nhiệt. Trong một góc khuất quán bar Thiên Hoa, một hồng y nữ tử lười biếng dựa lưng vào thành ghế sopha, tay đung đưa ly rượu Chile thượng hạng. Phượng mâu trong suốt nhiễm ý cười đùa giỡn, đôi môi đỏ khẽ hé mở. Quả là yêu nghiệt! "Không nghĩ tới ngươi cũng có nhã hứng tới đây uống rượu." Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, trong không khí náo nhiệt đích xác là không nổi bật nhưng lại lọt vào tai Diệp Y Song không sót một chữ. Khóe môi nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, Diệp Y Song nghiêng người cười đùa nhìn Mộc Thiên An. "Ngươi nghĩ sao?" "Chắc hẳn ở đây không có thứ gì đáng giá để ngươi chơi đùa, trừ...mạng người" Mộc Thiên An nhướn mi, đôi mắt hạnh đào khẽ lướt nhìn đám đông. Nàng không nghĩ Diệp Y Song tới đây để cướp bảo vật. Ở đây thì có gì chứ ngoài mấy chai rượu hiếm. Mà Diệp Y Song cũng đâu…

Chương 2: Hận ý nảy sinh

Mẫu Thân Đại Nhân, Người Thật Uy VũTác giả: Lãnh Dạ Tịch NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2030, nước Z, thành phố C Tiếng nhạc ồn ào vang lên bên bờ sông Hoàng Phổ. Những ngọn đèn dần được thắp lên. Dòng sông Hoàng Phổ cuồn cuộn chảy. Đây ắt hẳn sẽ là một đêm náo nhiệt. Trong một góc khuất quán bar Thiên Hoa, một hồng y nữ tử lười biếng dựa lưng vào thành ghế sopha, tay đung đưa ly rượu Chile thượng hạng. Phượng mâu trong suốt nhiễm ý cười đùa giỡn, đôi môi đỏ khẽ hé mở. Quả là yêu nghiệt! "Không nghĩ tới ngươi cũng có nhã hứng tới đây uống rượu." Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, trong không khí náo nhiệt đích xác là không nổi bật nhưng lại lọt vào tai Diệp Y Song không sót một chữ. Khóe môi nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, Diệp Y Song nghiêng người cười đùa nhìn Mộc Thiên An. "Ngươi nghĩ sao?" "Chắc hẳn ở đây không có thứ gì đáng giá để ngươi chơi đùa, trừ...mạng người" Mộc Thiên An nhướn mi, đôi mắt hạnh đào khẽ lướt nhìn đám đông. Nàng không nghĩ Diệp Y Song tới đây để cướp bảo vật. Ở đây thì có gì chứ ngoài mấy chai rượu hiếm. Mà Diệp Y Song cũng đâu… Thập Vi Đại Lục, Hạo Tinh QuốcHạo Tinh Quốc là một trong tứ đại đế quốc, gồm vô số quốc gia phụ thuộc lớn nhỏ. Tại Thập Vi Đại Lục, tứ quốc vẫn đang duy trì ở thế chân vạc, nhưng trong những năm gần đây, Hạo Tinh Quốc đang dần có xu hướng phát triển lớn mạnh.Năm Hạo Thiên thứ hai, cũng là năm thứ hai sau khi Hạo Thiên đế lên ngôi, Hạo Tinh Quốc bỗng xuất hiện nhiều nhân tài nổi lên, kinh tế phát triển, phồn hoa không dứt.Hạo Tinh Quốc phát triển như thế này, ngoài công lớn của Hoàng tộc ra, không thể không nhắc tới Trấn Bắc Hầu........Trấn Bắc Hầu Phủ (Một nhánh của Nhan gia)"Nhan Vô Song, đến giờ ngươi còn chưa thấy sao? Mọi người ai cũng khinh thường, ruồng rẫy ngươi" Lam y nữ tử che miệng cười haha, đôi mắt hoa đào ánh lên tia khinh miệt, "Tiểu tiện nhân, ngươi nhìn lại mình xem. Chậc chậc, y phục rách nát, nữ trang không có, thực lực càng không. Thử hỏi xem, ai sẽ đồng ý thú ngươi? A, suýt thì quên...ngươi đã bị thất thân rồi mà"Lam y nữ tử cười nhạt, từ đôi môi xinh đẹp phát ra từng tiếng nói cay độc. Chỉ cần là người có chút danh vọng, ai chả biết Trấn Bắc Hầu có một vị tiểu thư đã mât trinh tiết chứ. Mà người như vậy thì đừng mơ có thể xuất giá.Nữ tử được gọi là Nhan Vô Song hiện giờ đang ôm bụng, tay chống ghế dựa, nhăn mặt đau đớn."Aaaa..."Lam y nữ tử trực tiếp bỏ qua tiếng kêu đau đớn của Nhan Vô Song, đôi môi như cũ vẫn giữ nguyên nụ cười khinh miệt."Ngươi là tiểu tiện nhân, phụ thân ngươi cũng chỉ là một phế vật không hơn không kém. Đừng tưởng rằng phụ thân ngươi từng là cường giả mà tự hào, haha, chẳng phải bây giờ phải chui rúc trong một nhã cư đó sao. Còn mẫu thân ngươi, cũng chỉ là một...kỹ nữ thôi"Hai người hiện đang ở trong một gian phòng điêu tàn nhưng sạch sẽ. Mọi vật trong phòng tuy ít những lại được sắp xếp ngăn nắp, gồm một chiếc giường tầm cỡ, một bàn trang điểm, một bàn uống nước với đôi ba chiếc ghế.Đáng ngạc nhiên là lam y nữ tử này là trưởng nữ của Trấn Bắc Hầu Phủ-Nhan Băng Băng, nổi danh là Đệ nhất mỹ nữ của Hạo Tinh Quốc, mỹ danh chỉ dưới Đệ nhất nữ tử-Liễu Khuynh Tâm.Tạm chưa nói đến thiên phú và thực lực, Nhan Vô Song chẳng thể nào so sánh được với Nhan Băng Băng.Nhan Vô Song chậm rãi nâng mắt, hơi thở khó nhọc, vất vả lắm mới thốt ra mấy chữ, "Nhan...Băng..Băng....Ngươi....Không được...sỉ nhục....phụ mẫu ta"Nhan Băng Băng không cút nể tình đạp thẳng vào bụng Nhan Vô Song. Nhan Vô Song loạng choạng ngã xuống đất, bụng vốn nhô cao đã đau lại càng đau dữ dội.Không gian bất chợt xuất hiện mùi huyết tinh.Đôi mắt Nhan Vô Song trợn to, giật mình khó nhọc."Không, hài tử...hài tử của ta...AAAAA""Ha ha ha"Nhan Băng Băng cười lớn, nghiêng người nhìn dòng máu đỏ tươi lan rộng ra mặt đất, "Tạp chủng"Tạp chủng này là sỉ nhục của Trấn Bắc Hầu Phủ, cũng là sỉ nhục lớn của Nhan gia.Nhan Vô Song sững người, trong đôi mắt phượng nồng đậm bi thương. Đúng, đối với họ, hài tử củ nàng là sự sỉ nhục của họ.Mà nàng, đã từng rất yêu một nam nhân, nhưng nam nhân ấy căn bản không để nàng vào mắt. Đó là Lăng vương, người nàng luôn coi như thần mà ngước nhìn.Nàng đã từng đặt nhiều hy vọng vào Nhan gia, bởi vì đó là nơi nàng được sinh ra, là nơi phụ thân tồn tại rồi lớn lên.Nàng, đã từng mong, mọi người có thể thấu hiểu nỗi khổ của nàng, sự bất lực của nàng mà bỏ qua cho hài nhi của nàng.Bất quá...Trong mắt họ, nàng đáng khinh mệt, đáng nguyền rủa, chỉ xứng là thú vui tiêu khiển của họ mà thôi.Nhan Vô Song nàng hận...Hận Nhan gia quá vô tình. Hận mọi người quá, những ai đã khiến phụ mẫu nàng thành ra tình cảnh bây giờ.Nàng hận Nhan Băng Băng vì đã hại con nàng.Nhưng nàng càng hận sự yếu đuối của mình hơn.Nhan Vô Song nhịn không được trong lòng chua sót, đôi mắt phương sáng ngời nhìn chằm chăm Nhan Băng Băng, trong đôi mắt không rõ cảm xúc.Nhan Băng Băng hừ lạnh một cái, cũng xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu"Hôm nay Lăng vương có sẽ đến Trấn Bắc Hầu Phủ"---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tịch Nguyệt: Mọi người nghĩ Nhan Băng Băng là người như thế nào? O.O Còn nữ chính có phải quá yếu đuối không?À, có lẽ truyện nên có lịch post

Thập Vi Đại Lục, Hạo Tinh Quốc

Hạo Tinh Quốc là một trong tứ đại đế quốc, gồm vô số quốc gia phụ thuộc lớn nhỏ. Tại Thập Vi Đại Lục, tứ quốc vẫn đang duy trì ở thế chân vạc, nhưng trong những năm gần đây, Hạo Tinh Quốc đang dần có xu hướng phát triển lớn mạnh.

Năm Hạo Thiên thứ hai, cũng là năm thứ hai sau khi Hạo Thiên đế lên ngôi, Hạo Tinh Quốc bỗng xuất hiện nhiều nhân tài nổi lên, kinh tế phát triển, phồn hoa không dứt.

Hạo Tinh Quốc phát triển như thế này, ngoài công lớn của Hoàng tộc ra, không thể không nhắc tới Trấn Bắc Hầu.

.......

Trấn Bắc Hầu Phủ (Một nhánh của Nhan gia)

"Nhan Vô Song, đến giờ ngươi còn chưa thấy sao? Mọi người ai cũng khinh thường, ruồng rẫy ngươi" Lam y nữ tử che miệng cười haha, đôi mắt hoa đào ánh lên tia khinh miệt, "Tiểu tiện nhân, ngươi nhìn lại mình xem. Chậc chậc, y phục rách nát, nữ trang không có, thực lực càng không. Thử hỏi xem, ai sẽ đồng ý thú ngươi? A, suýt thì quên...ngươi đã bị thất thân rồi mà"

Lam y nữ tử cười nhạt, từ đôi môi xinh đẹp phát ra từng tiếng nói cay độc. Chỉ cần là người có chút danh vọng, ai chả biết Trấn Bắc Hầu có một vị tiểu thư đã mât trinh tiết chứ. Mà người như vậy thì đừng mơ có thể xuất giá.

Nữ tử được gọi là Nhan Vô Song hiện giờ đang ôm bụng, tay chống ghế dựa, nhăn mặt đau đớn.

"Aaaa..."

Lam y nữ tử trực tiếp bỏ qua tiếng kêu đau đớn của Nhan Vô Song, đôi môi như cũ vẫn giữ nguyên nụ cười khinh miệt.

"Ngươi là tiểu tiện nhân, phụ thân ngươi cũng chỉ là một phế vật không hơn không kém. Đừng tưởng rằng phụ thân ngươi từng là cường giả mà tự hào, haha, chẳng phải bây giờ phải chui rúc trong một nhã cư đó sao. Còn mẫu thân ngươi, cũng chỉ là một...kỹ nữ thôi"

Hai người hiện đang ở trong một gian phòng điêu tàn nhưng sạch sẽ. Mọi vật trong phòng tuy ít những lại được sắp xếp ngăn nắp, gồm một chiếc giường tầm cỡ, một bàn trang điểm, một bàn uống nước với đôi ba chiếc ghế.

Đáng ngạc nhiên là lam y nữ tử này là trưởng nữ của Trấn Bắc Hầu Phủ-Nhan Băng Băng, nổi danh là Đệ nhất mỹ nữ của Hạo Tinh Quốc, mỹ danh chỉ dưới Đệ nhất nữ tử-Liễu Khuynh Tâm.

Tạm chưa nói đến thiên phú và thực lực, Nhan Vô Song chẳng thể nào so sánh được với Nhan Băng Băng.

Nhan Vô Song chậm rãi nâng mắt, hơi thở khó nhọc, vất vả lắm mới thốt ra mấy chữ, "Nhan...Băng..Băng....Ngươi....Không được...sỉ nhục....phụ mẫu ta"

Nhan Băng Băng không cút nể tình đạp thẳng vào bụng Nhan Vô Song. Nhan Vô Song loạng choạng ngã xuống đất, bụng vốn nhô cao đã đau lại càng đau dữ dội.

Không gian bất chợt xuất hiện mùi huyết tinh.

Đôi mắt Nhan Vô Song trợn to, giật mình khó nhọc.

"Không, hài tử...hài tử của ta...AAAAA"

"Ha ha ha"

Nhan Băng Băng cười lớn, nghiêng người nhìn dòng máu đỏ tươi lan rộng ra mặt đất, "Tạp chủng"

Tạp chủng này là sỉ nhục của Trấn Bắc Hầu Phủ, cũng là sỉ nhục lớn của Nhan gia.

Nhan Vô Song sững người, trong đôi mắt phượng nồng đậm bi thương. Đúng, đối với họ, hài tử củ nàng là sự sỉ nhục của họ.

Mà nàng, đã từng rất yêu một nam nhân, nhưng nam nhân ấy căn bản không để nàng vào mắt. Đó là Lăng vương, người nàng luôn coi như thần mà ngước nhìn.

Nàng đã từng đặt nhiều hy vọng vào Nhan gia, bởi vì đó là nơi nàng được sinh ra, là nơi phụ thân tồn tại rồi lớn lên.

Nàng, đã từng mong, mọi người có thể thấu hiểu nỗi khổ của nàng, sự bất lực của nàng mà bỏ qua cho hài nhi của nàng.

Bất quá...

Trong mắt họ, nàng đáng khinh mệt, đáng nguyền rủa, chỉ xứng là thú vui tiêu khiển của họ mà thôi.

Nhan Vô Song nàng hận...

Hận Nhan gia quá vô tình. Hận mọi người quá, những ai đã khiến phụ mẫu nàng thành ra tình cảnh bây giờ.

Nàng hận Nhan Băng Băng vì đã hại con nàng.

Nhưng nàng càng hận sự yếu đuối của mình hơn.

Nhan Vô Song nhịn không được trong lòng chua sót, đôi mắt phương sáng ngời nhìn chằm chăm Nhan Băng Băng, trong đôi mắt không rõ cảm xúc.

Nhan Băng Băng hừ lạnh một cái, cũng xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu

"Hôm nay Lăng vương có sẽ đến Trấn Bắc Hầu Phủ"

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tịch Nguyệt: Mọi người nghĩ Nhan Băng Băng là người như thế nào? O.O Còn nữ chính có phải quá yếu đuối không?

À, có lẽ truyện nên có lịch post

Mẫu Thân Đại Nhân, Người Thật Uy VũTác giả: Lãnh Dạ Tịch NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNăm 2030, nước Z, thành phố C Tiếng nhạc ồn ào vang lên bên bờ sông Hoàng Phổ. Những ngọn đèn dần được thắp lên. Dòng sông Hoàng Phổ cuồn cuộn chảy. Đây ắt hẳn sẽ là một đêm náo nhiệt. Trong một góc khuất quán bar Thiên Hoa, một hồng y nữ tử lười biếng dựa lưng vào thành ghế sopha, tay đung đưa ly rượu Chile thượng hạng. Phượng mâu trong suốt nhiễm ý cười đùa giỡn, đôi môi đỏ khẽ hé mở. Quả là yêu nghiệt! "Không nghĩ tới ngươi cũng có nhã hứng tới đây uống rượu." Một đạo thanh âm trong trẻo vang lên, trong không khí náo nhiệt đích xác là không nổi bật nhưng lại lọt vào tai Diệp Y Song không sót một chữ. Khóe môi nhếch lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, Diệp Y Song nghiêng người cười đùa nhìn Mộc Thiên An. "Ngươi nghĩ sao?" "Chắc hẳn ở đây không có thứ gì đáng giá để ngươi chơi đùa, trừ...mạng người" Mộc Thiên An nhướn mi, đôi mắt hạnh đào khẽ lướt nhìn đám đông. Nàng không nghĩ Diệp Y Song tới đây để cướp bảo vật. Ở đây thì có gì chứ ngoài mấy chai rượu hiếm. Mà Diệp Y Song cũng đâu… Thập Vi Đại Lục, Hạo Tinh QuốcHạo Tinh Quốc là một trong tứ đại đế quốc, gồm vô số quốc gia phụ thuộc lớn nhỏ. Tại Thập Vi Đại Lục, tứ quốc vẫn đang duy trì ở thế chân vạc, nhưng trong những năm gần đây, Hạo Tinh Quốc đang dần có xu hướng phát triển lớn mạnh.Năm Hạo Thiên thứ hai, cũng là năm thứ hai sau khi Hạo Thiên đế lên ngôi, Hạo Tinh Quốc bỗng xuất hiện nhiều nhân tài nổi lên, kinh tế phát triển, phồn hoa không dứt.Hạo Tinh Quốc phát triển như thế này, ngoài công lớn của Hoàng tộc ra, không thể không nhắc tới Trấn Bắc Hầu........Trấn Bắc Hầu Phủ (Một nhánh của Nhan gia)"Nhan Vô Song, đến giờ ngươi còn chưa thấy sao? Mọi người ai cũng khinh thường, ruồng rẫy ngươi" Lam y nữ tử che miệng cười haha, đôi mắt hoa đào ánh lên tia khinh miệt, "Tiểu tiện nhân, ngươi nhìn lại mình xem. Chậc chậc, y phục rách nát, nữ trang không có, thực lực càng không. Thử hỏi xem, ai sẽ đồng ý thú ngươi? A, suýt thì quên...ngươi đã bị thất thân rồi mà"Lam y nữ tử cười nhạt, từ đôi môi xinh đẹp phát ra từng tiếng nói cay độc. Chỉ cần là người có chút danh vọng, ai chả biết Trấn Bắc Hầu có một vị tiểu thư đã mât trinh tiết chứ. Mà người như vậy thì đừng mơ có thể xuất giá.Nữ tử được gọi là Nhan Vô Song hiện giờ đang ôm bụng, tay chống ghế dựa, nhăn mặt đau đớn."Aaaa..."Lam y nữ tử trực tiếp bỏ qua tiếng kêu đau đớn của Nhan Vô Song, đôi môi như cũ vẫn giữ nguyên nụ cười khinh miệt."Ngươi là tiểu tiện nhân, phụ thân ngươi cũng chỉ là một phế vật không hơn không kém. Đừng tưởng rằng phụ thân ngươi từng là cường giả mà tự hào, haha, chẳng phải bây giờ phải chui rúc trong một nhã cư đó sao. Còn mẫu thân ngươi, cũng chỉ là một...kỹ nữ thôi"Hai người hiện đang ở trong một gian phòng điêu tàn nhưng sạch sẽ. Mọi vật trong phòng tuy ít những lại được sắp xếp ngăn nắp, gồm một chiếc giường tầm cỡ, một bàn trang điểm, một bàn uống nước với đôi ba chiếc ghế.Đáng ngạc nhiên là lam y nữ tử này là trưởng nữ của Trấn Bắc Hầu Phủ-Nhan Băng Băng, nổi danh là Đệ nhất mỹ nữ của Hạo Tinh Quốc, mỹ danh chỉ dưới Đệ nhất nữ tử-Liễu Khuynh Tâm.Tạm chưa nói đến thiên phú và thực lực, Nhan Vô Song chẳng thể nào so sánh được với Nhan Băng Băng.Nhan Vô Song chậm rãi nâng mắt, hơi thở khó nhọc, vất vả lắm mới thốt ra mấy chữ, "Nhan...Băng..Băng....Ngươi....Không được...sỉ nhục....phụ mẫu ta"Nhan Băng Băng không cút nể tình đạp thẳng vào bụng Nhan Vô Song. Nhan Vô Song loạng choạng ngã xuống đất, bụng vốn nhô cao đã đau lại càng đau dữ dội.Không gian bất chợt xuất hiện mùi huyết tinh.Đôi mắt Nhan Vô Song trợn to, giật mình khó nhọc."Không, hài tử...hài tử của ta...AAAAA""Ha ha ha"Nhan Băng Băng cười lớn, nghiêng người nhìn dòng máu đỏ tươi lan rộng ra mặt đất, "Tạp chủng"Tạp chủng này là sỉ nhục của Trấn Bắc Hầu Phủ, cũng là sỉ nhục lớn của Nhan gia.Nhan Vô Song sững người, trong đôi mắt phượng nồng đậm bi thương. Đúng, đối với họ, hài tử củ nàng là sự sỉ nhục của họ.Mà nàng, đã từng rất yêu một nam nhân, nhưng nam nhân ấy căn bản không để nàng vào mắt. Đó là Lăng vương, người nàng luôn coi như thần mà ngước nhìn.Nàng đã từng đặt nhiều hy vọng vào Nhan gia, bởi vì đó là nơi nàng được sinh ra, là nơi phụ thân tồn tại rồi lớn lên.Nàng, đã từng mong, mọi người có thể thấu hiểu nỗi khổ của nàng, sự bất lực của nàng mà bỏ qua cho hài nhi của nàng.Bất quá...Trong mắt họ, nàng đáng khinh mệt, đáng nguyền rủa, chỉ xứng là thú vui tiêu khiển của họ mà thôi.Nhan Vô Song nàng hận...Hận Nhan gia quá vô tình. Hận mọi người quá, những ai đã khiến phụ mẫu nàng thành ra tình cảnh bây giờ.Nàng hận Nhan Băng Băng vì đã hại con nàng.Nhưng nàng càng hận sự yếu đuối của mình hơn.Nhan Vô Song nhịn không được trong lòng chua sót, đôi mắt phương sáng ngời nhìn chằm chăm Nhan Băng Băng, trong đôi mắt không rõ cảm xúc.Nhan Băng Băng hừ lạnh một cái, cũng xoay người rời đi. Trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu"Hôm nay Lăng vương có sẽ đến Trấn Bắc Hầu Phủ"---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Tịch Nguyệt: Mọi người nghĩ Nhan Băng Băng là người như thế nào? O.O Còn nữ chính có phải quá yếu đuối không?À, có lẽ truyện nên có lịch post

Chương 2: Hận ý nảy sinh