Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người…
Chương 71: Câu chuyện nhỏ (1)
Con Đường Vấy MáuTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhTưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người… 1,Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích.Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.”Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần.2,Tưởng Tốn dạo siêu thị về, ném một hộp đồ cho Hạ Xuyên.Hạ Xuyên: “Cái gì vậy?”Tưởng Tốn: “q**n l*t.”Hạ Xuyên: “Của anh không đủ mặc à?”Tưởng Tốn: “Bồi thường tiêu chảy.”Hạ Xuyên: “…”3,Hôm nay Hạ Xuyên không về nhà ăn cơm, trong nhà không có đồ ăn, Tưởng Tốn bảo anh mua ít mì về.Hạ Xuyên: “Mì gì?”Tưởng Tốn: “Tiểu Cán Hùng.”Tìm một vòng siêu thị, còn lại một gói. Trước kệ hàng, một đứa bé trai bốn, năm tuổi đang cố gắng nhón chân.Một bàn tay lớn với tới… Cầm lấy… Đi khỏi…Đứa bé trai: “…”“Oa ——”4,Đi ra ngoài về, gặp nhau ở ga-ra.Tưởng Tốn cúi đầu đếm tiền.Hạ Xuyên: “Mất tiền à?”Tưởng Tốn: “Không có, kiếm tiền thôi.”Hạ Xuyên: “?”Tưởng Tốn: “Đi qua trạm xe, mắc bệnh nghề nghiệp.”Trong góc, chiếc xe sang Hạ Xuyên đền cho Tưởng Tốn đã phủ một lớp bụi long đong vất vả.5,Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, ném một tấm thẻ tín dụng cho Tưởng Tốn. Tưởng Tốn đang chơi Happy Xiao Xiao Le, tiện tay ném sang mép giường.Hạ Xuyên: “Không hỏi thử à?”Tưởng Tốn: “Biết rồi, sau này không kéo khách làm ăn nữa.”Hạ Xuyên: “…”6,A Sùng chạy tới nghỉ phép.Ngày thứ nhất, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “Đương nhiên phải hai tháng sau!”Ngày thứ hai, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “Không phải cậu đã hỏi rồi sao, hai tháng hai tháng!”Ngày thứ ba, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “Nghỉ hè, ít nhất phải ở một tháng!”Ngày thứ tư, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Ngày thứ năm, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Ngày thứ sáu, Hạ Xuyên, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Tôi đi còn chưa được sao…7,Tưởng Tốn mua đôi giày vải Lão Bắc Kinh cho Hạ Xuyên, buổi tối dẫn anh đi tản bộ trên đường núi.Tưởng Tốn: “Vừa chân không?”Hạ Xuyên: “Tạm được.”Tưởng Tốn: “Thích không?”Hạ Xuyên: “Trừ kiểu dáng ra thì rất thích.”Tưởng Tốn: “Đây là kiểu kinh điển.”Phía trước có một ông già đi tới, khẽ hát, đi đôi giày vải như đã từng quen biết, đi lướt qua vai họ.Hạ Xuyên: “Là rất kinh điển, còn rất cổ điển.”Tưởng Tốn: “…”8,Trời nóng, Tưởng Tốn bỏ mấy trái dưa hấu vào nước suối.Tưởng Tốn: “Tối nay ăn gì?”Hạ Xuyên suy nghĩ.Tưởng Tốn: “Trứng sốt dưa hấu?”Hạ Xuyên: “Tối nay có việc, không cần chờ anh ăn cơm.”9,Giờ ăn sáng, khách sạn Lệ Nhân.Mắt thấy đôi tình nhân tặng hoa.Tưởng Tốn: “Có phải có chuyện mà trước nay anh chưa từng làm không?”Hạ Xuyên ngẫm nghĩ, lấy cái chén bên cạnh để trước mặt Tưởng Tốn.Hạ Xuyên: “Đậu hũ. (1)”(1) Đậu hũ (tào phớ): nguyên gốc là 豆花 (đậu hoa), viết tắt của từ 豆腐花 (đậu hũ hoa)Tưởng Tốn: “…”10,Tưởng Tốn đi kiểm tra sức khỏe cùng Hạ Xuyên, A Sùng đi góp vui.Bác sĩ: “Thân thể anh ấy…”Một hồi lâu, vẫn đang xem báo cáo.Tưởng Tốn: “!?”Hạ Xuyên: “——”A Sùng: “Bác sĩ… cậu ấy còn sống được bao lâu?”Tưởng Tốn: “&%¥#@!”Hạ Xuyên: “…”Bác sĩ: “… Tiểu Vương, kính lão của tôi đâu?”
1,
Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích.
Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.”
Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần.
2,
Tưởng Tốn dạo siêu thị về, ném một hộp đồ cho Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên: “Cái gì vậy?”
Tưởng Tốn: “q**n l*t.”
Hạ Xuyên: “Của anh không đủ mặc à?”
Tưởng Tốn: “Bồi thường tiêu chảy.”
Hạ Xuyên: “…”
3,
Hôm nay Hạ Xuyên không về nhà ăn cơm, trong nhà không có đồ ăn, Tưởng Tốn bảo anh mua ít mì về.
Hạ Xuyên: “Mì gì?”
Tưởng Tốn: “Tiểu Cán Hùng.”
Tìm một vòng siêu thị, còn lại một gói. Trước kệ hàng, một đứa bé trai bốn, năm tuổi đang cố gắng nhón chân.
Một bàn tay lớn với tới… Cầm lấy… Đi khỏi…
Đứa bé trai: “…”
“Oa ——”
4,
Đi ra ngoài về, gặp nhau ở ga-ra.
Tưởng Tốn cúi đầu đếm tiền.
Hạ Xuyên: “Mất tiền à?”
Tưởng Tốn: “Không có, kiếm tiền thôi.”
Hạ Xuyên: “?”
Tưởng Tốn: “Đi qua trạm xe, mắc bệnh nghề nghiệp.”
Trong góc, chiếc xe sang Hạ Xuyên đền cho Tưởng Tốn đã phủ một lớp bụi long đong vất vả.
5,
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, ném một tấm
thẻ tín dụng cho Tưởng Tốn. Tưởng Tốn đang chơi Happy Xiao Xiao Le, tiện tay ném sang mép giường.
Hạ Xuyên: “Không hỏi thử à?”
Tưởng Tốn: “Biết rồi, sau này không kéo khách làm ăn nữa.”
Hạ Xuyên: “…”
6,
A Sùng chạy tới nghỉ phép.
Ngày thứ nhất, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”
A Sùng: “Đương nhiên phải hai tháng sau!”
Ngày thứ hai, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”
A Sùng: “Không phải cậu đã hỏi rồi sao, hai tháng hai tháng!”
Ngày thứ ba, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”
A Sùng: “Nghỉ hè, ít nhất phải ở một tháng!”
Ngày thứ tư, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”
A Sùng: “…”
Ngày thứ năm, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”
A Sùng: “…”
Ngày thứ sáu, Hạ Xuyên, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”
A Sùng: “…”
Tôi đi còn chưa được sao…
7,
Tưởng Tốn mua đôi giày vải Lão Bắc Kinh cho Hạ Xuyên, buổi tối dẫn anh đi tản bộ trên đường núi.
Tưởng Tốn: “Vừa chân không?”
Hạ Xuyên: “Tạm được.”
Tưởng Tốn: “Thích không?”
Hạ Xuyên: “Trừ kiểu dáng ra thì rất thích.”
Tưởng Tốn: “Đây là kiểu kinh điển.”
Phía trước có một ông già đi tới, khẽ hát, đi đôi giày vải như đã từng quen biết, đi lướt qua vai họ.
Hạ Xuyên: “Là rất kinh điển, còn rất cổ điển.”
Tưởng Tốn: “…”
8,
Trời nóng, Tưởng Tốn bỏ mấy trái dưa hấu vào nước suối.
Tưởng Tốn: “Tối nay ăn gì?”
Hạ Xuyên suy nghĩ.
Tưởng Tốn: “Trứng sốt dưa hấu?”
Hạ Xuyên: “Tối nay có việc, không cần chờ anh ăn cơm.”
9,
Giờ ăn sáng, khách sạn Lệ Nhân.
Mắt thấy đôi tình nhân tặng hoa.
Tưởng Tốn: “Có phải có chuyện mà trước nay anh chưa từng làm không?”
Hạ Xuyên ngẫm nghĩ, lấy cái chén bên cạnh để trước mặt Tưởng Tốn.
Hạ Xuyên: “Đậu hũ. (1)”
(1) Đậu hũ (tào phớ): nguyên gốc là 豆花 (đậu hoa), viết tắt của từ 豆腐花 (đậu hũ hoa)
Tưởng Tốn: “…”
10,
Tưởng Tốn đi kiểm tra sức khỏe cùng Hạ Xuyên, A Sùng đi góp vui.
Bác sĩ: “Thân thể anh ấy…”
Một hồi lâu, vẫn đang xem báo cáo.
Tưởng Tốn: “!?”
Hạ Xuyên: “——”
A Sùng: “Bác sĩ… cậu ấy còn sống được bao lâu?”
Tưởng Tốn: “&%¥#@!”
Hạ Xuyên: “…”
Bác sĩ: “… Tiểu Vương, kính lão của tôi đâu?”
Con Đường Vấy MáuTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhTưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người… 1,Bữa sáng Tưởng Tốn làm trứng sốt dưa hấu, Hạ Xuyên nhìn không nhúc nhích.Tưởng Tốn: “Dưa hấu bà Bạch tặng nhiều quá.”Hạ Xuyên im lặng ăn xong, chạy đi nhà vệ sinh ba lần.2,Tưởng Tốn dạo siêu thị về, ném một hộp đồ cho Hạ Xuyên.Hạ Xuyên: “Cái gì vậy?”Tưởng Tốn: “q**n l*t.”Hạ Xuyên: “Của anh không đủ mặc à?”Tưởng Tốn: “Bồi thường tiêu chảy.”Hạ Xuyên: “…”3,Hôm nay Hạ Xuyên không về nhà ăn cơm, trong nhà không có đồ ăn, Tưởng Tốn bảo anh mua ít mì về.Hạ Xuyên: “Mì gì?”Tưởng Tốn: “Tiểu Cán Hùng.”Tìm một vòng siêu thị, còn lại một gói. Trước kệ hàng, một đứa bé trai bốn, năm tuổi đang cố gắng nhón chân.Một bàn tay lớn với tới… Cầm lấy… Đi khỏi…Đứa bé trai: “…”“Oa ——”4,Đi ra ngoài về, gặp nhau ở ga-ra.Tưởng Tốn cúi đầu đếm tiền.Hạ Xuyên: “Mất tiền à?”Tưởng Tốn: “Không có, kiếm tiền thôi.”Hạ Xuyên: “?”Tưởng Tốn: “Đi qua trạm xe, mắc bệnh nghề nghiệp.”Trong góc, chiếc xe sang Hạ Xuyên đền cho Tưởng Tốn đã phủ một lớp bụi long đong vất vả.5,Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, ném một tấm thẻ tín dụng cho Tưởng Tốn. Tưởng Tốn đang chơi Happy Xiao Xiao Le, tiện tay ném sang mép giường.Hạ Xuyên: “Không hỏi thử à?”Tưởng Tốn: “Biết rồi, sau này không kéo khách làm ăn nữa.”Hạ Xuyên: “…”6,A Sùng chạy tới nghỉ phép.Ngày thứ nhất, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “Đương nhiên phải hai tháng sau!”Ngày thứ hai, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “Không phải cậu đã hỏi rồi sao, hai tháng hai tháng!”Ngày thứ ba, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “Nghỉ hè, ít nhất phải ở một tháng!”Ngày thứ tư, Hạ Xuyên: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Ngày thứ năm, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Ngày thứ sáu, Hạ Xuyên, Tưởng Tốn: “Khi nào đi?”A Sùng: “…”Tôi đi còn chưa được sao…7,Tưởng Tốn mua đôi giày vải Lão Bắc Kinh cho Hạ Xuyên, buổi tối dẫn anh đi tản bộ trên đường núi.Tưởng Tốn: “Vừa chân không?”Hạ Xuyên: “Tạm được.”Tưởng Tốn: “Thích không?”Hạ Xuyên: “Trừ kiểu dáng ra thì rất thích.”Tưởng Tốn: “Đây là kiểu kinh điển.”Phía trước có một ông già đi tới, khẽ hát, đi đôi giày vải như đã từng quen biết, đi lướt qua vai họ.Hạ Xuyên: “Là rất kinh điển, còn rất cổ điển.”Tưởng Tốn: “…”8,Trời nóng, Tưởng Tốn bỏ mấy trái dưa hấu vào nước suối.Tưởng Tốn: “Tối nay ăn gì?”Hạ Xuyên suy nghĩ.Tưởng Tốn: “Trứng sốt dưa hấu?”Hạ Xuyên: “Tối nay có việc, không cần chờ anh ăn cơm.”9,Giờ ăn sáng, khách sạn Lệ Nhân.Mắt thấy đôi tình nhân tặng hoa.Tưởng Tốn: “Có phải có chuyện mà trước nay anh chưa từng làm không?”Hạ Xuyên ngẫm nghĩ, lấy cái chén bên cạnh để trước mặt Tưởng Tốn.Hạ Xuyên: “Đậu hũ. (1)”(1) Đậu hũ (tào phớ): nguyên gốc là 豆花 (đậu hoa), viết tắt của từ 豆腐花 (đậu hũ hoa)Tưởng Tốn: “…”10,Tưởng Tốn đi kiểm tra sức khỏe cùng Hạ Xuyên, A Sùng đi góp vui.Bác sĩ: “Thân thể anh ấy…”Một hồi lâu, vẫn đang xem báo cáo.Tưởng Tốn: “!?”Hạ Xuyên: “——”A Sùng: “Bác sĩ… cậu ấy còn sống được bao lâu?”Tưởng Tốn: “&%¥#@!”Hạ Xuyên: “…”Bác sĩ: “… Tiểu Vương, kính lão của tôi đâu?”