Tác giả:

Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người…

Chương 73: Câu chuyện nhỏ (3)

Con Đường Vấy MáuTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhTưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người… 1.Ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3.Hạ Xuyên dẫn Tưởng Tốn đi vườn bách thú xem báo.2.Bất ngờ bị cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.Một tuần sau, lại cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.Ba ngày sau, lại cúp điện nữa.Hạ Xuyên vào bồn tắm: “Vào đây.”Tưởng Tốn c** đ* một nửa, ra ngoài một chuyến, ba phút sau, đèn nhà tắm sáng.Tưởng Tốn: “Không sao, cầu dao nhảy thường xuyên quá thôi.”Hạ Xuyên: “…”3.Đúng 0 giờ, lỗ tai Hạ Xuyên khó chịu, anh thức dậy.Tưởng Tốn: “Đừng nhúc nhích.”Hạ Xuyên: “Làm gì đấy?”Tưởng Tốn: “Bảo anh đừng có nhúc nhích mà!”Hạ Xuyên nằm thẳng, muốn làm gì thì làm.Ba phút sau, dưới ánh trăng, khuyên tai bên trái bị gỡ ra, khuyên tai bạc sáng lấp lánh.Tưởng Tốn: “Có muốn kết hôn không?”Hạ Xuyên: “Được.”Tưởng Tốn: “…”Hồi lâu sau, “Hạ Xuyên, sinh nhật 35 tuổi vui vẻ!”4.Ngày 1 tháng 10, đoàn xe Haval vây quanh núi Minh Hà, mọi người đột kích, cô gái quá kiêu ngạo.Đài Phù Vân, người chủ trì chủ trì hôn lễ.Thuốc lá hỷ, 1916.Trương Nghiên Khê, Cao An, A Sùng, Vương Tiêu, Đông Đông, Thạch Lâm, bà Bạch, Vũ Lập, chú Thủy, toàn bộ đều có mặt, Trác Văn gửi tin nhắn.Tựa như quay lại một ngày nào đó.Họ cất bước vào thời điểm khác nhau, đi đến từ những hướng khác nhau, nhưng hôm nay đều tề tựu cùng một nơi, bước chung trên một con đường.Bởi vì gập ghềnh nên kiên trì, bởi vì biết thỏa hiệp nên từ đầu đến cuối mới không từ bỏ.Đây là con đường vấy máu, dài đằng đẵng hơn bất kì con đường nào mà cô đã đi qua.Núi Minh Hà sẽ làm chứng cho cô.5.Tham dự hoạt động của quỹ, ghi họ tên.Hạ Xuyên viết: Hạ Xuyên.Tưởng Tốn: “Viết giúp em đi.”Hạ Xuyên: “Ừm.”Hạ Xuyên lại viết: Bà Hạ.6.Kiểm tra sức khỏe định kì.Bác sĩ: “Thân thể của anh…”Lát sau, Tưởng Tốn: “Y tá, kính lão đâu?”Bác sĩ đeo kính lão vào: “Đừng có vội chứ, thân thể của anh đây tốt lắm.”Tưởng Tốn: “Không có chút vấn đề nào ư?”Bác sĩ: “Cô cảm thấy có vấn đề gì?”Tưởng Tốn: “Độ hoạt động của t*ng trùng thì sao?”Bác sĩ: “…”Hạ Xuyên: “%¥#~!”Bình tĩnh nào!7.Điện thoại reo, Tưởng Tốn: “A lô?”Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Chị Tưởng, chị bị ốm à? Sao giọng lạ vậy?”Tưởng Tốn: “Có chuyện à?”Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Không có gì, thấy mấy bữa nay chị không đến nên hơi lạ, chị ở nhà sao?”Tưởng Tốn: “Ở nhà.”Hạ Xuyên giúp cô cúp điện thoại.Hạ Xuyên: “Trở lại đây!”Tưởng Tốn: “%¥#!”Bình tĩnh nào!8.Hạ Xuyên lái xe chậm như rùa bò.Tưởng Tốn: “…”Land Rover vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Geely vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Xe điện vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Xe đạp vượt qua.Tưởng Tốn: “… Có cần thiết không?”Hạ Xuyên: “Có.”Ghế sau, Tưởng Tốn bụng to.9.Tưởng Tốn đăng kí lớp chuẩn bị làm mẹ.Tưởng Tốn: “Em lười ra ngoài.”Hạ Xuyên: “Vậy không đi nữa.”Tưởng Tốn: “Vậy không được đâu, em chỉ lười ra ngoài thôi!”Hạ Xuyên: “…”Hạ Xuyên bắt đầu đi sớm về trễ, ban ngày đi học, tối về dạy học.10.Trước khi ngủ.Tưởng Tốn: “Anh thích con trai hay con gái?”Hạ Xuyên: “Thích hết.”Tưởng Tốn: “Anh nghĩ ra tên chưa?”Hạ Xuyên: “Rồi, gọi là em bé.”Tưởng Tốn: “?”Hạ Xuyên: “Con trai gọi là bé trai, con gái gọi là bé gái, dễ nhớ.”Tưởng Tốn: “Được!”11.Hạ Xuyên gọi điện thoại: “Sinh rồi, vừa mới sinh.”Thạch Lâm: “Gì cơ? Không phải ngày dự sinh còn mấy ngày nữa ư? Hai người ở đâu vậy?”Rừm rừm rừm.Hạ Xuyên: “Phòng nghỉ của trường đua.”Thạch Lâm: “…”12.Đồ chơi của bé gái là: Mô hình xe hơi, mô hình xe buýt, mô hình xe thể thao, mô hình xe tải, còn có tàu hỏa nhỏ xình xịch.13.Bé gái học viết chữ.Bé gái: “Đây chính là tên của chú!”A Sùng: “Đây không phải là tên lặng lẽ chờ đợi chàng quay về của chú!”Bé gái: “Đúng mà!”A Sùng: “Không phải cái này, tên của chú viết thế này này!”Bé gái: “Không phải không phải, là viết như thế này!”A Sùng: “Ai dạy cháu viết như vậy!”Bé gái chỉ: “Mẹ đó!”A Sùng trợn mắt nhìn.Tưởng Tốn đang cắn hạt dưa: “Đúng mà, anh không phải tên này ư? A Trùng (1)?”(1) Trong tiếng Trung, chữ Sùng và Trùng phát âm giống nhau.A Sùng ngửa mặt lên trời thở dài.14.Diễn thuyết ở nhà trẻ: Vật quý báu trong nhà.Bé gái: “Vật quý của gia đình em là hai cái áo và hai chiếc nhẫn bạc, một khuyên tai bạc, áo là một cái màu xanh sapphire, một cái màu hồng, hình như là mua khi bố mẹ mới quen nhau. Đã rách hết rồi, nhưng bố mẹ không nỡ bỏ, cũng không nỡ mặc. Cái nhẫn bạc hình như là mua ba mươi tám đồng, bố mẹ giấu rất kĩ, khuyên tai bạc là đắt nhất, nhưng chỉ có một cái thôi, một cái thì rẻ hơn một chút!”Tan học.Người bạn nhỏ: “Cho cậu ăn cái này.”“Cái này cũng cho cậu.”“Còn cái này nữa.”Bé gái: “Tại sao cho tớ hết vậy?”“Vì nhà cậu nghèo!”Bé gái: “…Được rồi.”15.Tưởng Tốn rửa xe, bé gái giúp đỡ.Tay bé gái đầy bọt, rửa rất cần mẫn.Tưởng Tốn nhìn đầy vui mừng.Một lát sau, Tưởng Tốn: “Con lấy nước tẩy rửa ở đâu vậy?”Bé gái: “Nhà tắm ạ!”Tưởng Tốn: “?”Bé gái: “Cái chai tắm thơm thơm đó!”Tưởng Tốn: “…”16.Trời trong nắng ấm, núi Minh Hà.Trên đường núi, người đi bộ, dòng xe chạy rối rít né chiếc xe thể thao không có gương màu hồng.Cô gái trên xe đeo kính râm, mặc trang phục đua xe màu đỏ, buộc hai bím tóc sừng dê.Vung tay lên: “Lên đây!”Thằng bé trai ba tuổi đầu mông leo cả lên xe.Mọi người né tránh tiếp.Chiếc xe thể thao trẻ em chạy bằng điện không có gương màu hồng, chậm rãi lên đường.HẾT

1.

Ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3.

Hạ Xuyên dẫn Tưởng Tốn đi vườn bách thú xem báo.

2.

Bất ngờ bị cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.

Một tuần sau, lại cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.

Ba ngày sau, lại cúp điện nữa.

Hạ Xuyên vào bồn tắm: “Vào đây.”

Tưởng Tốn c** đ* một nửa, ra ngoài một chuyến, ba phút sau, đèn nhà tắm sáng.

Tưởng Tốn: “Không sao, cầu dao nhảy thường xuyên quá thôi.”

Hạ Xuyên: “…”

3.

Đúng 0 giờ, lỗ tai Hạ Xuyên khó chịu, anh thức dậy.

Tưởng Tốn: “Đừng nhúc nhích.”

Hạ Xuyên: “Làm gì đấy?”

Tưởng Tốn: “Bảo anh đừng có nhúc nhích mà!”

Hạ Xuyên nằm thẳng, muốn làm gì thì làm.

Ba phút sau, dưới ánh trăng, khuyên tai bên trái bị gỡ ra, khuyên tai bạc sáng lấp lánh.

Tưởng Tốn: “Có muốn kết hôn không?”

Hạ Xuyên: “Được.”

Tưởng Tốn: “…”

Hồi lâu sau, “Hạ Xuyên, sinh nhật 35 tuổi vui vẻ!”

4.

Ngày 1 tháng 10, đoàn xe Haval vây quanh núi Minh Hà, mọi người đột kích, cô gái quá kiêu ngạo.

Đài Phù Vân, người chủ trì chủ trì hôn lễ.

Thuốc lá hỷ, 1916.

Trương Nghiên Khê, Cao An, A Sùng, Vương Tiêu, Đông Đông, Thạch Lâm, bà Bạch, Vũ Lập, chú Thủy, toàn bộ đều có
mặt, Trác Văn gửi tin nhắn.

Tựa như quay lại một ngày nào đó.

Họ cất bước vào thời điểm khác nhau, đi
đến từ những hướng khác nhau, nhưng hôm nay đều tề tựu cùng một nơi,
bước chung trên một con đường.

Bởi vì gập ghềnh nên kiên trì, bởi vì biết thỏa hiệp nên từ đầu đến cuối mới không từ bỏ.

Đây là con đường vấy máu, dài đằng đẵng hơn bất kì con đường nào mà cô đã đi qua.

Núi Minh Hà sẽ làm chứng cho cô.

5.

Tham dự hoạt động của quỹ, ghi họ tên.

Hạ Xuyên viết: Hạ Xuyên.

Tưởng Tốn: “Viết giúp em đi.”

Hạ Xuyên: “Ừm.”

Hạ Xuyên lại viết: Bà Hạ.

6.

Kiểm tra sức khỏe định kì.

Bác sĩ: “Thân thể của anh…”

Lát sau, Tưởng Tốn: “Y tá, kính lão đâu?”

Bác sĩ đeo kính lão vào: “Đừng có vội chứ, thân thể của anh đây tốt lắm.”

Tưởng Tốn: “Không có chút vấn đề nào ư?”

Bác sĩ: “Cô cảm thấy có vấn đề gì?”

Tưởng Tốn: “Độ hoạt động của t*ng trùng thì sao?”

Bác sĩ: “…”

Hạ Xuyên: “%¥#~!”

Bình tĩnh nào!

7.

Điện thoại reo, Tưởng Tốn: “A lô?”

Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Chị Tưởng, chị bị ốm à? Sao giọng lạ vậy?”

Tưởng Tốn: “Có chuyện à?”

Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Không có gì, thấy mấy bữa nay chị không đến nên hơi lạ, chị ở nhà sao?”

Tưởng Tốn: “Ở nhà.”

Hạ Xuyên giúp cô cúp điện thoại.

Hạ Xuyên: “Trở lại đây!”

Tưởng Tốn: “%¥#!”

Bình tĩnh nào!

8.

Hạ Xuyên lái xe chậm như rùa bò.

Tưởng Tốn: “…”

Land Rover vượt qua.

Tưởng Tốn: “…”

Geely vượt qua.

Tưởng Tốn: “…”

Xe điện vượt qua.

Tưởng Tốn: “…”

Xe đạp vượt qua.

Tưởng Tốn: “… Có cần thiết không?”

Hạ Xuyên: “Có.”

Ghế sau, Tưởng Tốn bụng to.

9.

Tưởng Tốn đăng kí lớp chuẩn bị làm mẹ.

Tưởng Tốn: “Em lười ra ngoài.”

Hạ Xuyên: “Vậy không đi nữa.”

Tưởng Tốn: “Vậy không được đâu, em chỉ lười ra ngoài thôi!”

Hạ Xuyên: “…”

Hạ Xuyên bắt đầu đi sớm về trễ, ban ngày đi học, tối về dạy học.

10.

Trước khi ngủ.

Tưởng Tốn: “Anh thích con trai hay con gái?”

Hạ Xuyên: “Thích hết.”

Tưởng Tốn: “Anh nghĩ ra tên chưa?”

Hạ Xuyên: “Rồi, gọi là em bé.”

Tưởng Tốn: “?”

Hạ Xuyên: “Con trai gọi là bé trai, con gái gọi là bé gái, dễ nhớ.”

Tưởng Tốn: “Được!”

11.

Hạ Xuyên gọi điện thoại: “Sinh rồi, vừa mới sinh.”

Thạch Lâm: “Gì cơ? Không phải ngày dự sinh còn mấy ngày nữa ư? Hai người ở đâu vậy?”

Rừm rừm rừm.

Hạ Xuyên: “Phòng nghỉ của trường đua.”

Thạch Lâm: “…”

12.

Đồ chơi của bé gái là: Mô hình xe hơi, mô hình xe buýt, mô hình xe thể thao, mô hình xe tải, còn có tàu hỏa nhỏ xình xịch.

13.

Bé gái học viết chữ.

Bé gái: “Đây chính là tên của chú!”

A Sùng: “Đây không phải là tên lặng lẽ chờ đợi chàng quay về của chú!”

Bé gái: “Đúng mà!”

A Sùng: “Không phải cái này, tên của chú viết thế này này!”

Bé gái: “Không phải không phải, là viết như thế này!”

A Sùng: “Ai dạy cháu viết như vậy!”

Bé gái chỉ: “Mẹ đó!”

A Sùng trợn mắt nhìn.

Tưởng Tốn đang cắn hạt dưa: “Đúng mà, anh không phải tên này ư? A Trùng (1)?”

(1) Trong tiếng Trung, chữ Sùng và Trùng phát âm giống nhau.

A Sùng ngửa mặt lên trời thở dài.

14.

Diễn thuyết ở nhà trẻ: Vật quý báu trong nhà.

Bé gái: “Vật quý của gia đình em là hai
cái áo và hai chiếc nhẫn bạc, một khuyên tai bạc, áo là một cái màu xanh sapphire, một cái màu hồng, hình như là mua khi bố mẹ mới quen nhau. Đã rách hết rồi, nhưng bố mẹ không nỡ bỏ, cũng không nỡ mặc. Cái nhẫn bạc
hình như là mua ba mươi tám đồng, bố mẹ giấu rất kĩ, khuyên tai bạc là
đắt nhất, nhưng chỉ có một cái thôi, một cái thì rẻ hơn một chút!”

Tan học.

Người bạn nhỏ: “Cho cậu ăn cái này.”

“Cái này cũng cho cậu.”

“Còn cái này nữa.”

Bé gái: “Tại sao cho tớ hết vậy?”

“Vì nhà cậu nghèo!”

Bé gái: “…Được rồi.”

15.

Tưởng Tốn rửa xe, bé gái giúp đỡ.

Tay bé gái đầy bọt, rửa rất cần mẫn.

Tưởng Tốn nhìn đầy vui mừng.

Một lát sau, Tưởng Tốn: “Con lấy nước tẩy rửa ở đâu vậy?”

Bé gái: “Nhà tắm ạ!”

Tưởng Tốn: “?”

Bé gái: “Cái chai tắm thơm thơm đó!”

Tưởng Tốn: “…”

16.

Trời trong nắng ấm, núi Minh Hà.

Trên đường núi, người đi bộ, dòng xe chạy rối rít né chiếc xe thể thao không có gương màu hồng.

Cô gái trên xe đeo kính râm, mặc trang phục đua xe màu đỏ, buộc hai bím tóc sừng dê.

Vung tay lên: “Lên đây!”

Thằng bé trai ba tuổi đầu mông leo cả lên xe.

Mọi người né tránh tiếp.

Chiếc xe thể thao trẻ em chạy bằng điện không có gương màu hồng, chậm rãi lên đường.

HẾT

Con Đường Vấy MáuTác giả: Kim BínhTruyện Ngôn TìnhTưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo. Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một cái ghế xếp sang ngồi bên cạnh, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời mọi người ăn cơm, thứ bảy chị có rảnh không?” Tưởng Tốn không trả lời. Tôn Hoài Mẫn hỏi thêm hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!” Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?” Lúc này Tôn Hoài Mẫn mới phát hiện cô không hề nghe thấy, có lẽ đến việc bên cạnh có người cũng không phát hiện, đành phải hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói muốn mời mọi người ăn cơm.” Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?” “Mấy anh chị em họ khác của em.” Tưởng Tốn cúi đầu, bắt đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy nhanh như cũ, nói: “Không đi.” “Tại sao vậy?” “Tại sao tôi phải đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra. Tôn Hoài Mẫn nói: “Em đã ở bên anh ấy gần một năm rồi, hiếm khi anh ấy bằng lòng gặp người… 1.Ngày quốc tế phụ nữ 8 tháng 3.Hạ Xuyên dẫn Tưởng Tốn đi vườn bách thú xem báo.2.Bất ngờ bị cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.Một tuần sau, lại cúp điện, hai người tắm giảm nhiệt.Ba ngày sau, lại cúp điện nữa.Hạ Xuyên vào bồn tắm: “Vào đây.”Tưởng Tốn c** đ* một nửa, ra ngoài một chuyến, ba phút sau, đèn nhà tắm sáng.Tưởng Tốn: “Không sao, cầu dao nhảy thường xuyên quá thôi.”Hạ Xuyên: “…”3.Đúng 0 giờ, lỗ tai Hạ Xuyên khó chịu, anh thức dậy.Tưởng Tốn: “Đừng nhúc nhích.”Hạ Xuyên: “Làm gì đấy?”Tưởng Tốn: “Bảo anh đừng có nhúc nhích mà!”Hạ Xuyên nằm thẳng, muốn làm gì thì làm.Ba phút sau, dưới ánh trăng, khuyên tai bên trái bị gỡ ra, khuyên tai bạc sáng lấp lánh.Tưởng Tốn: “Có muốn kết hôn không?”Hạ Xuyên: “Được.”Tưởng Tốn: “…”Hồi lâu sau, “Hạ Xuyên, sinh nhật 35 tuổi vui vẻ!”4.Ngày 1 tháng 10, đoàn xe Haval vây quanh núi Minh Hà, mọi người đột kích, cô gái quá kiêu ngạo.Đài Phù Vân, người chủ trì chủ trì hôn lễ.Thuốc lá hỷ, 1916.Trương Nghiên Khê, Cao An, A Sùng, Vương Tiêu, Đông Đông, Thạch Lâm, bà Bạch, Vũ Lập, chú Thủy, toàn bộ đều có mặt, Trác Văn gửi tin nhắn.Tựa như quay lại một ngày nào đó.Họ cất bước vào thời điểm khác nhau, đi đến từ những hướng khác nhau, nhưng hôm nay đều tề tựu cùng một nơi, bước chung trên một con đường.Bởi vì gập ghềnh nên kiên trì, bởi vì biết thỏa hiệp nên từ đầu đến cuối mới không từ bỏ.Đây là con đường vấy máu, dài đằng đẵng hơn bất kì con đường nào mà cô đã đi qua.Núi Minh Hà sẽ làm chứng cho cô.5.Tham dự hoạt động của quỹ, ghi họ tên.Hạ Xuyên viết: Hạ Xuyên.Tưởng Tốn: “Viết giúp em đi.”Hạ Xuyên: “Ừm.”Hạ Xuyên lại viết: Bà Hạ.6.Kiểm tra sức khỏe định kì.Bác sĩ: “Thân thể của anh…”Lát sau, Tưởng Tốn: “Y tá, kính lão đâu?”Bác sĩ đeo kính lão vào: “Đừng có vội chứ, thân thể của anh đây tốt lắm.”Tưởng Tốn: “Không có chút vấn đề nào ư?”Bác sĩ: “Cô cảm thấy có vấn đề gì?”Tưởng Tốn: “Độ hoạt động của t*ng trùng thì sao?”Bác sĩ: “…”Hạ Xuyên: “%¥#~!”Bình tĩnh nào!7.Điện thoại reo, Tưởng Tốn: “A lô?”Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Chị Tưởng, chị bị ốm à? Sao giọng lạ vậy?”Tưởng Tốn: “Có chuyện à?”Em gái ở khách sạn Lệ Nhân: “Không có gì, thấy mấy bữa nay chị không đến nên hơi lạ, chị ở nhà sao?”Tưởng Tốn: “Ở nhà.”Hạ Xuyên giúp cô cúp điện thoại.Hạ Xuyên: “Trở lại đây!”Tưởng Tốn: “%¥#!”Bình tĩnh nào!8.Hạ Xuyên lái xe chậm như rùa bò.Tưởng Tốn: “…”Land Rover vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Geely vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Xe điện vượt qua.Tưởng Tốn: “…”Xe đạp vượt qua.Tưởng Tốn: “… Có cần thiết không?”Hạ Xuyên: “Có.”Ghế sau, Tưởng Tốn bụng to.9.Tưởng Tốn đăng kí lớp chuẩn bị làm mẹ.Tưởng Tốn: “Em lười ra ngoài.”Hạ Xuyên: “Vậy không đi nữa.”Tưởng Tốn: “Vậy không được đâu, em chỉ lười ra ngoài thôi!”Hạ Xuyên: “…”Hạ Xuyên bắt đầu đi sớm về trễ, ban ngày đi học, tối về dạy học.10.Trước khi ngủ.Tưởng Tốn: “Anh thích con trai hay con gái?”Hạ Xuyên: “Thích hết.”Tưởng Tốn: “Anh nghĩ ra tên chưa?”Hạ Xuyên: “Rồi, gọi là em bé.”Tưởng Tốn: “?”Hạ Xuyên: “Con trai gọi là bé trai, con gái gọi là bé gái, dễ nhớ.”Tưởng Tốn: “Được!”11.Hạ Xuyên gọi điện thoại: “Sinh rồi, vừa mới sinh.”Thạch Lâm: “Gì cơ? Không phải ngày dự sinh còn mấy ngày nữa ư? Hai người ở đâu vậy?”Rừm rừm rừm.Hạ Xuyên: “Phòng nghỉ của trường đua.”Thạch Lâm: “…”12.Đồ chơi của bé gái là: Mô hình xe hơi, mô hình xe buýt, mô hình xe thể thao, mô hình xe tải, còn có tàu hỏa nhỏ xình xịch.13.Bé gái học viết chữ.Bé gái: “Đây chính là tên của chú!”A Sùng: “Đây không phải là tên lặng lẽ chờ đợi chàng quay về của chú!”Bé gái: “Đúng mà!”A Sùng: “Không phải cái này, tên của chú viết thế này này!”Bé gái: “Không phải không phải, là viết như thế này!”A Sùng: “Ai dạy cháu viết như vậy!”Bé gái chỉ: “Mẹ đó!”A Sùng trợn mắt nhìn.Tưởng Tốn đang cắn hạt dưa: “Đúng mà, anh không phải tên này ư? A Trùng (1)?”(1) Trong tiếng Trung, chữ Sùng và Trùng phát âm giống nhau.A Sùng ngửa mặt lên trời thở dài.14.Diễn thuyết ở nhà trẻ: Vật quý báu trong nhà.Bé gái: “Vật quý của gia đình em là hai cái áo và hai chiếc nhẫn bạc, một khuyên tai bạc, áo là một cái màu xanh sapphire, một cái màu hồng, hình như là mua khi bố mẹ mới quen nhau. Đã rách hết rồi, nhưng bố mẹ không nỡ bỏ, cũng không nỡ mặc. Cái nhẫn bạc hình như là mua ba mươi tám đồng, bố mẹ giấu rất kĩ, khuyên tai bạc là đắt nhất, nhưng chỉ có một cái thôi, một cái thì rẻ hơn một chút!”Tan học.Người bạn nhỏ: “Cho cậu ăn cái này.”“Cái này cũng cho cậu.”“Còn cái này nữa.”Bé gái: “Tại sao cho tớ hết vậy?”“Vì nhà cậu nghèo!”Bé gái: “…Được rồi.”15.Tưởng Tốn rửa xe, bé gái giúp đỡ.Tay bé gái đầy bọt, rửa rất cần mẫn.Tưởng Tốn nhìn đầy vui mừng.Một lát sau, Tưởng Tốn: “Con lấy nước tẩy rửa ở đâu vậy?”Bé gái: “Nhà tắm ạ!”Tưởng Tốn: “?”Bé gái: “Cái chai tắm thơm thơm đó!”Tưởng Tốn: “…”16.Trời trong nắng ấm, núi Minh Hà.Trên đường núi, người đi bộ, dòng xe chạy rối rít né chiếc xe thể thao không có gương màu hồng.Cô gái trên xe đeo kính râm, mặc trang phục đua xe màu đỏ, buộc hai bím tóc sừng dê.Vung tay lên: “Lên đây!”Thằng bé trai ba tuổi đầu mông leo cả lên xe.Mọi người né tránh tiếp.Chiếc xe thể thao trẻ em chạy bằng điện không có gương màu hồng, chậm rãi lên đường.HẾT

Chương 73: Câu chuyện nhỏ (3)