Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…
Chương 19: Sắc phong (tiếp) Thái tử
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Bạch đào vẫn cứ bay phiêu dật trong gió thổi tung mái tóc của nam hài tử yêu nghiệt làm cho hắn càng trở nên xinh đẹp như một con tiểu hồ ly đang quyến rủ người.Nam hài tử yêu nghiệt đưa mắt liếc nhìn Phượng Ánh Tuyết đang bày ra một bộ dáng vẻ mê man, đôi mắt không có một chút tiêu cực gì mà nhìn hẳn.Lúc này hoàng thượng mới hoàn hồn lại nhìn về phía nam hài tử yêu nghiệt nói với giọng đầy ngạc nhiên."Con nói..đây là con của hoàng hậu và..." con của ta! Hoàng thượng chưa nói hết thì nam hài tử yêu nghiệt đã lên tiếng."Đúng vậy, phụ hoàng. Nàng là nữ nhi của người nhưng chỉ đáng tiếc là..." hắn vừa nói tới đây thì dừng lại khẽ liếc mắt về phía nàng vẫn còn trong trạng thái mê man không tiêu cực nhưng lại làm cho hoàng thượng trở nên căng thẳng vì đợi câu nói của hắn."Chỉ đáng tiếc là nàng đã trở thành ngốc tử và xấu nữ sau khi hoàng hậu mất.""Ngốc tử! Xấu nữ!" hoàng thượng khẽ lên tiếng.Lúc này hắn nhẹ gật đầu sau đó lại nói tiếp. "Phụ hoàng còn nhớ sự kiện về năm năm về trước không?"Hoàng thượng khẽ chau mày rồi lại nhìn hắn. "Sự kiện năm đó đã làm trong lẩn ngoài kinh thành phải kinh sợ vì..hoàng hậu đột nhiên nổi điên muốn giết tiểu công chúa của mình sinh ra chưa đầy một tháng nhưng lại không hiểu sao hoàng hậu đột nhiên bị người ta g**t ch*t mà không hiểu nguyên nhân bị ai, bị cái gì g**t ch*t. Nhưng có một điều người dân ở Phượng hoàng triều đồn rằng cái chết của hoàng hậu là do linh hồn của Linh quý phi oán giận mà đến đòi mạng."Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn lòng thầm nghĩ tại sao nhi tử của mình biết về sự kiện năm đó trong khi lúc đó nhi tử của hắn chỉ mới bốn tuổi hơn nữa tại sao lại biết Linh nhi về đòi mạng hoàng hậu trong khi hắn cũng không hề hay biết gì.Nhìn thấy nét mặt càng ngày càng kinh ngạc của hoàng thượng hắn khẽ nhếch môi cười nói."Thật ra thì chuyện Linh quý phi về đòi mạng cũng chỉ là lời đồn bạy bạ của người dân mà thôi, phụ hoàng đừng bận tâm chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ đến chuyện trước mắt là...tiểu muội muội này phải giải quyết thế nào a!"Đuôi mắt hồ ly khẽ nhướng lên mang chút ý cười nhìn về phía nàng. Mà nàng thì sắc mặt trắng bệt, trên lưng không ngừng đổ môi hôi lạnh, tay lại càng nắm chặt hơn trong ống tay áo. Nàng thầm nghĩ người này quá nguy hiểm hơn nữa hắn lại biết lai lịch của nàng và cả bộ mặt thật của nàng nữa. Rốt cuộc thì hắn muốn gì đây!
Bạch đào vẫn cứ bay phiêu dật trong gió thổi tung mái tóc của nam hài tử yêu nghiệt làm cho hắn càng trở nên xinh đẹp như một con tiểu hồ ly đang quyến rủ người.
Nam hài tử yêu nghiệt đưa mắt liếc nhìn Phượng Ánh Tuyết đang bày ra một bộ dáng vẻ mê man, đôi mắt không có một chút tiêu cực gì mà nhìn hẳn.
Lúc này hoàng thượng mới hoàn hồn lại nhìn về phía nam hài tử yêu nghiệt nói với giọng đầy ngạc nhiên.
"Con nói..đây là con của hoàng hậu và..." con của ta! Hoàng thượng chưa nói hết thì nam hài tử yêu nghiệt đã lên tiếng.
"Đúng vậy, phụ hoàng. Nàng là nữ nhi của người nhưng chỉ đáng tiếc là..." hắn vừa nói tới đây thì dừng lại khẽ liếc mắt về phía nàng vẫn còn trong trạng thái mê man không tiêu cực nhưng lại làm cho hoàng thượng trở nên căng thẳng vì đợi câu nói của hắn.
"Chỉ đáng tiếc là nàng đã trở thành ngốc tử và xấu nữ sau khi hoàng hậu mất."
"Ngốc tử! Xấu nữ!" hoàng thượng khẽ lên tiếng.
Lúc này hắn nhẹ gật đầu sau đó lại nói tiếp. "Phụ hoàng còn nhớ sự kiện về năm năm về trước không?"
Hoàng thượng khẽ chau mày rồi lại nhìn hắn. "Sự kiện năm đó đã làm trong lẩn ngoài kinh thành phải kinh sợ vì..hoàng hậu đột nhiên nổi điên muốn giết tiểu công chúa của mình sinh ra chưa đầy một tháng nhưng lại không hiểu sao hoàng hậu đột nhiên bị người ta g**t ch*t mà không hiểu nguyên nhân bị ai, bị cái gì g**t ch*t. Nhưng có một điều người dân ở Phượng hoàng triều đồn rằng cái chết của hoàng hậu là do linh hồn của Linh quý phi oán giận mà đến đòi mạng."
Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn lòng thầm nghĩ tại sao nhi tử của mình biết về sự kiện năm đó trong khi lúc đó nhi tử của hắn chỉ mới bốn tuổi hơn nữa tại sao lại biết Linh nhi về đòi mạng hoàng hậu trong khi hắn cũng không hề hay biết gì.
Nhìn thấy nét mặt càng ngày càng kinh ngạc của hoàng thượng hắn khẽ nhếch môi cười nói.
"Thật ra thì chuyện Linh quý phi về đòi mạng cũng chỉ là lời đồn bạy bạ của người dân mà thôi, phụ hoàng đừng bận tâm chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ đến chuyện trước mắt là...tiểu muội muội này phải giải quyết thế nào a!"
Đuôi mắt hồ ly khẽ nhướng lên mang chút ý cười nhìn về phía nàng. Mà nàng thì sắc mặt trắng bệt, trên lưng không ngừng đổ môi hôi lạnh, tay lại càng nắm chặt hơn trong ống tay áo. Nàng thầm nghĩ người này quá nguy hiểm hơn nữa hắn lại biết lai lịch của nàng và cả bộ mặt thật của nàng nữa. Rốt cuộc thì hắn muốn gì đây!
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Bạch đào vẫn cứ bay phiêu dật trong gió thổi tung mái tóc của nam hài tử yêu nghiệt làm cho hắn càng trở nên xinh đẹp như một con tiểu hồ ly đang quyến rủ người.Nam hài tử yêu nghiệt đưa mắt liếc nhìn Phượng Ánh Tuyết đang bày ra một bộ dáng vẻ mê man, đôi mắt không có một chút tiêu cực gì mà nhìn hẳn.Lúc này hoàng thượng mới hoàn hồn lại nhìn về phía nam hài tử yêu nghiệt nói với giọng đầy ngạc nhiên."Con nói..đây là con của hoàng hậu và..." con của ta! Hoàng thượng chưa nói hết thì nam hài tử yêu nghiệt đã lên tiếng."Đúng vậy, phụ hoàng. Nàng là nữ nhi của người nhưng chỉ đáng tiếc là..." hắn vừa nói tới đây thì dừng lại khẽ liếc mắt về phía nàng vẫn còn trong trạng thái mê man không tiêu cực nhưng lại làm cho hoàng thượng trở nên căng thẳng vì đợi câu nói của hắn."Chỉ đáng tiếc là nàng đã trở thành ngốc tử và xấu nữ sau khi hoàng hậu mất.""Ngốc tử! Xấu nữ!" hoàng thượng khẽ lên tiếng.Lúc này hắn nhẹ gật đầu sau đó lại nói tiếp. "Phụ hoàng còn nhớ sự kiện về năm năm về trước không?"Hoàng thượng khẽ chau mày rồi lại nhìn hắn. "Sự kiện năm đó đã làm trong lẩn ngoài kinh thành phải kinh sợ vì..hoàng hậu đột nhiên nổi điên muốn giết tiểu công chúa của mình sinh ra chưa đầy một tháng nhưng lại không hiểu sao hoàng hậu đột nhiên bị người ta g**t ch*t mà không hiểu nguyên nhân bị ai, bị cái gì g**t ch*t. Nhưng có một điều người dân ở Phượng hoàng triều đồn rằng cái chết của hoàng hậu là do linh hồn của Linh quý phi oán giận mà đến đòi mạng."Hoàng thượng kinh ngạc nhìn hắn lòng thầm nghĩ tại sao nhi tử của mình biết về sự kiện năm đó trong khi lúc đó nhi tử của hắn chỉ mới bốn tuổi hơn nữa tại sao lại biết Linh nhi về đòi mạng hoàng hậu trong khi hắn cũng không hề hay biết gì.Nhìn thấy nét mặt càng ngày càng kinh ngạc của hoàng thượng hắn khẽ nhếch môi cười nói."Thật ra thì chuyện Linh quý phi về đòi mạng cũng chỉ là lời đồn bạy bạ của người dân mà thôi, phụ hoàng đừng bận tâm chuyện đã qua lâu rồi không nên nghĩ đến chuyện trước mắt là...tiểu muội muội này phải giải quyết thế nào a!"Đuôi mắt hồ ly khẽ nhướng lên mang chút ý cười nhìn về phía nàng. Mà nàng thì sắc mặt trắng bệt, trên lưng không ngừng đổ môi hôi lạnh, tay lại càng nắm chặt hơn trong ống tay áo. Nàng thầm nghĩ người này quá nguy hiểm hơn nữa hắn lại biết lai lịch của nàng và cả bộ mặt thật của nàng nữa. Rốt cuộc thì hắn muốn gì đây!