Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…
Chương 27: Thẩm vấn
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Một buổi sáng trong lành, chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới tươi sáng nhưng..."Người đâu! Mau bắt quận chúa đưa lên triều thẩm vấn!". Giọng nói eo ẻo của tên thái giám cất lên không khỏi khiến người ta rùng mình.Phượng Ánh Tuyết còn đang say giấc nồng thì bị đánh thức, mấy cung nữ lôi nàng xuống còn chưa kịp chải tóc, mặc quần áo chỉnh tề cứ như vậy mà đi chỉ cho nàng một chiếc áo khoác ở bên ngoài. Di nương không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại nghe nói nàng bị bắt đi thì hốt hoảng kêu người đưa đi chạy theo.Trên triều, các bá quan văn võ triều đình đang thảo luận "Vì sao đã hết giờ làm việc rồi mà hoàng thượng kêu ở lại? Đã vậy còn có tam công chúa Nguyệt Hoa công chúa ở đây nữa chứ?". Nhìn thấy Tam công chúa Nguyệt Hoa làm nũng với hoàng thượng đa số quan liêm chính nhìn tam công chúa bằng ánh mắt chán ghét nhưng cũng có chút lo sợ vì tiếng xấu đồn xa tiếng lành thì khỏi nói đi mà cũng chả có đâu để có. Còn những quan còn lại cũng tự mình biết ha! Toàn là những lũ chỉ biết ăn không ngồi mà nhìn ánh mắt như thiêu như đốt hận không thể mà đem về nhà làm con dâu nhà mình.(Meo: Mấy ông quan này có vấn đề về đầu óc.)" Quận chúa tới!!!" Giọng eo ẻo của tên thái giám vang lên tập hai.Mấy quan văn quan võ hiện lên dấu chấm hỏi trong đầu. "Tại sao không phải là triệu kiến hay yến liến. Còn nữa nha nghe nói quận chúa này từ khi sinh ra đã là ngốc tử, không biết có phải hay không nhưng xem ra hôm nay có dịp tận mắt trứng kiến.Phượng Ánh Tuyết từ ngoài bước với một bộ dạng đầu tóc rối bời, quần áo thì nhăn nhúm đã vậy chỉ mặc nội y* bên ngoài chỉ độc một chiếc áo khoát, nhìn nàng bây giờ trông trả khác gìấy tên khất cái ở ngoài đường. Đây là trí tưởng tượng của mấy người quan văn quan võ nhưng trên thực tế thì...Phượng Ánh Tuyết cực kì cực kì buốn ngủ a.
Một buổi sáng trong lành, chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới tươi sáng nhưng...
"Người đâu! Mau bắt quận chúa đưa lên triều thẩm vấn!". Giọng nói eo ẻo của tên thái giám cất lên không khỏi khiến người ta rùng mình.
Phượng Ánh Tuyết còn đang say giấc nồng thì bị đánh thức, mấy cung nữ lôi nàng xuống còn chưa kịp chải tóc, mặc quần áo chỉnh tề cứ như vậy mà đi chỉ cho nàng một chiếc áo khoác ở bên ngoài. Di nương không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại nghe nói nàng bị bắt đi thì hốt hoảng kêu người đưa đi chạy theo.
Trên triều, các bá quan văn võ triều đình đang thảo luận "Vì sao đã hết giờ làm việc rồi mà hoàng thượng kêu ở lại? Đã vậy còn có tam công chúa Nguyệt Hoa công chúa ở đây nữa chứ?". Nhìn thấy Tam công chúa Nguyệt Hoa làm nũng với hoàng thượng đa số quan liêm chính nhìn tam công chúa bằng ánh mắt chán ghét nhưng cũng có chút lo sợ vì tiếng xấu đồn xa tiếng lành thì khỏi nói đi mà cũng chả có đâu để có. Còn những quan còn lại cũng tự mình biết ha! Toàn là những lũ chỉ biết ăn không ngồi mà nhìn ánh mắt như thiêu như đốt hận không thể mà đem về nhà làm con dâu nhà mình.(Meo: Mấy ông quan này có vấn đề về đầu óc.)
" Quận chúa tới!!!" Giọng eo ẻo của tên thái giám vang lên tập hai.
Mấy quan văn quan võ hiện lên dấu chấm hỏi trong đầu. "Tại sao không phải là triệu kiến hay yến liến. Còn nữa nha nghe nói quận chúa này từ khi sinh ra đã là ngốc tử, không biết có phải hay không nhưng xem ra hôm nay có dịp tận mắt trứng kiến.
Phượng Ánh Tuyết từ ngoài bước với một bộ dạng đầu tóc rối bời, quần áo thì nhăn nhúm đã vậy chỉ mặc nội y* bên ngoài chỉ độc một chiếc áo khoát, nhìn nàng bây giờ trông trả khác gìấy tên khất cái ở ngoài đường. Đây là trí tưởng tượng của mấy người quan văn quan võ nhưng trên thực tế thì...Phượng Ánh Tuyết cực kì cực kì buốn ngủ a.
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Một buổi sáng trong lành, chim hót líu lo báo hiệu một ngày mới tươi sáng nhưng..."Người đâu! Mau bắt quận chúa đưa lên triều thẩm vấn!". Giọng nói eo ẻo của tên thái giám cất lên không khỏi khiến người ta rùng mình.Phượng Ánh Tuyết còn đang say giấc nồng thì bị đánh thức, mấy cung nữ lôi nàng xuống còn chưa kịp chải tóc, mặc quần áo chỉnh tề cứ như vậy mà đi chỉ cho nàng một chiếc áo khoác ở bên ngoài. Di nương không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại nghe nói nàng bị bắt đi thì hốt hoảng kêu người đưa đi chạy theo.Trên triều, các bá quan văn võ triều đình đang thảo luận "Vì sao đã hết giờ làm việc rồi mà hoàng thượng kêu ở lại? Đã vậy còn có tam công chúa Nguyệt Hoa công chúa ở đây nữa chứ?". Nhìn thấy Tam công chúa Nguyệt Hoa làm nũng với hoàng thượng đa số quan liêm chính nhìn tam công chúa bằng ánh mắt chán ghét nhưng cũng có chút lo sợ vì tiếng xấu đồn xa tiếng lành thì khỏi nói đi mà cũng chả có đâu để có. Còn những quan còn lại cũng tự mình biết ha! Toàn là những lũ chỉ biết ăn không ngồi mà nhìn ánh mắt như thiêu như đốt hận không thể mà đem về nhà làm con dâu nhà mình.(Meo: Mấy ông quan này có vấn đề về đầu óc.)" Quận chúa tới!!!" Giọng eo ẻo của tên thái giám vang lên tập hai.Mấy quan văn quan võ hiện lên dấu chấm hỏi trong đầu. "Tại sao không phải là triệu kiến hay yến liến. Còn nữa nha nghe nói quận chúa này từ khi sinh ra đã là ngốc tử, không biết có phải hay không nhưng xem ra hôm nay có dịp tận mắt trứng kiến.Phượng Ánh Tuyết từ ngoài bước với một bộ dạng đầu tóc rối bời, quần áo thì nhăn nhúm đã vậy chỉ mặc nội y* bên ngoài chỉ độc một chiếc áo khoát, nhìn nàng bây giờ trông trả khác gìấy tên khất cái ở ngoài đường. Đây là trí tưởng tượng của mấy người quan văn quan võ nhưng trên thực tế thì...Phượng Ánh Tuyết cực kì cực kì buốn ngủ a.