Tác giả:

Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…

Chương 31: Xuân Hoa Các (tiếp)

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Sau khi tiễn được "thái tử ăn mày" Phượng Ánh Tuyết quay trở lại giường một mình suy nghĩ. "Quả thật! Nếu lúc đó không phải đại ca tới đỡ mà là người khác thì chắc có lẽ đã bị phát hiện rồi. Nhưng nghĩ lại lúc đó tình thế cấp bách với lại cũng đã sớm biết đại ca sẽ tới cứu nhưng cũng may là dùng ma pháp hệ phong ngăn cản lại một kích nếu không thì đã sớm nằm trong quan tài rồi. Hazzz! Cũng khổ mà, đường đường là một phụ nữ nho nhã tài đức vẹn toàn (Mèo: hơi bị nổ nha tỷ!), là một nhà văn tiểu thuyết chính cống và cũng là một người vợ..tốt... Thôi thôi bỏ đi cứ coi như nó một giấc mộng vậy!"Phượng Ánh Tuyết ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, phúc chốc tay đã nắm thành quyền."Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi nay tự do giang rộng đôi cánh và một ngày nào đó ta sẽ trả mối thù này! Phượng Hoàng Thiên một chưởng này xem như ngươi đã nuôi dưỡng ta cho tới ngày hôm từ nay về sau ta không còn là người của họ Phượng các ngươi nữa."-------Ta đây là đường phân cách tuyến-------"Ngươi đều tra tới đâu rồi?" một giọng nói trầm ổn phía sau tấm bình phong vang lên."Khởi bẩm hoàng thượng! Chuyện của ngày hôm qua đúng là như vậy nhưng chỉ có điều là...""Hửm?! Đều gì?""Chỉ có điều quận chúa không biết võ công nhưng thân thủ đó nghe tin tình báo nói lại rất quỷ dị!""Quỷ dị?""Vâng thưa hoàng thượng! Thủ pháp cực kì linh xảo, giảo hoạt chỉ thấy được tàn ảnh của nàng còn ra tay như thế nào thì hoàn toàn không thấy! Ngay cả Ảnh là đệ nhất khinh công mà cũng không thấy được bóng dáng của nàng!""Linh xảo, giảo hoạt..." hoàng thượng hơi trầm ngâm suy một lác sau đó cất giọng nói tiếp."Còn chuyện gì nữa không?""Vâng còn một chuyện! Ngày hôm đó thái tử cũng có mặt.""Thái tử?!" con ngươi của hoàng thượng hơi sáng lên một cái nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Vội phất tay một cái, người mặc hắc y nhân vội khom người cúi chào sau đó biến mất tựa như cuộc nói chuyện vừa nảy chỉ là ảo giác.Phượng Dạ Hàn, Phượng Ánh Tuyết rốt cuộc hai con có gì giấu ta nữa đây. "Thật ra ngày hôm nay quả thật có hơi luống cuống một chút nhưng hắn làm vậy chỉ để xem thật sự Phượng Ánh Tuyết có võ công hay  thôi. Nhưng quả thật hắn đã quên nếu Phượng Ánh Tuyết không có võ công thì một chưởng đó của hắn cũng đủ cho nàng về trình diện diêm vương sớm". Hoàng thượng không khỏi lắc đầu thở dài.Trở lại với nhân vật chính sau khi được di nương làm cho rất nhiều món ngon và cũng ăn rất nhiều món, làm cho nhân vật chính của chúng ta ăn mém chút nữa là mắc nghẹn a.Được rồi, được rồi! Trời bắt đầu gần tối nhưng phố xá trong thành đã bắt đầu giăng đèn treo cao nhất là Hoa Xuân các kĩ viện lớn nhất trong thành.Từ xa có hai tiểu nam hài tử đang đi song song với nhau và không ngừng nói chuyện huyên thuyên, nhất là nam hài tử vận một bộ hồng y đang không ngừng nói chuyện với tiểu nam hài tử bạch y còn lại.

Sau khi tiễn được "thái tử ăn mày" Phượng Ánh Tuyết quay trở lại giường một mình suy nghĩ. "Quả thật! Nếu lúc đó không phải đại ca tới đỡ mà là người khác thì chắc có lẽ đã bị phát hiện rồi. Nhưng nghĩ lại lúc đó tình thế cấp bách với lại cũng đã sớm biết đại ca sẽ tới cứu nhưng cũng may là dùng ma pháp hệ phong ngăn cản lại một kích nếu không thì đã sớm nằm trong quan tài rồi. Hazzz! Cũng khổ mà, đường đường là một phụ nữ nho nhã tài đức vẹn toàn (Mèo: hơi bị nổ nha tỷ!), là một nhà văn tiểu thuyết chính cống và cũng là một người vợ..tốt... Thôi thôi bỏ đi cứ coi như nó một giấc mộng vậy!"

Phượng Ánh Tuyết ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, phúc chốc tay đã nắm thành quyền.

"Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi nay tự do giang rộng đôi cánh và một ngày nào đó ta sẽ trả mối thù này! Phượng Hoàng Thiên một chưởng này xem như ngươi đã nuôi dưỡng ta cho tới ngày hôm từ nay về sau ta không còn là người của họ Phượng các ngươi nữa."

-------Ta đây là đường phân cách tuyến-------

"Ngươi đều tra tới đâu rồi?" một giọng nói trầm ổn phía sau tấm bình phong vang lên.

"Khởi bẩm hoàng thượng! Chuyện của ngày hôm qua đúng là như vậy nhưng chỉ có điều là..."

"Hửm?! Đều gì?"

"Chỉ có điều quận chúa không biết võ công nhưng thân thủ đó nghe tin tình báo nói lại rất quỷ dị!"

"Quỷ dị?"

"Vâng thưa hoàng thượng! Thủ pháp cực kì linh xảo, giảo hoạt chỉ thấy được tàn ảnh của nàng còn ra tay như thế nào thì hoàn toàn không thấy! Ngay cả Ảnh là đệ nhất khinh công mà cũng không thấy được bóng dáng của nàng!"

"Linh xảo, giảo hoạt..." hoàng thượng hơi trầm ngâm suy một lác sau đó cất giọng nói tiếp.

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Vâng còn một chuyện! Ngày hôm đó thái tử cũng có mặt."

"Thái tử?!" con ngươi của hoàng thượng hơi sáng lên một cái nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Vội phất tay một cái, người mặc hắc y nhân vội khom người cúi chào sau đó biến mất tựa như cuộc nói chuyện vừa nảy chỉ là ảo giác.

Phượng Dạ Hàn, Phượng Ánh Tuyết rốt cuộc hai con có gì giấu ta nữa đây. "Thật ra ngày hôm nay quả thật có hơi luống cuống một chút nhưng hắn làm vậy chỉ để xem thật sự Phượng Ánh Tuyết có võ công hay  thôi. Nhưng quả thật hắn đã quên nếu Phượng Ánh Tuyết không có võ công thì một chưởng đó của hắn cũng đủ cho nàng về trình diện diêm vương sớm". Hoàng thượng không khỏi lắc đầu thở dài.

Trở lại với nhân vật chính sau khi được di nương làm cho rất nhiều món ngon và cũng ăn rất nhiều món, làm cho nhân vật chính của chúng ta ăn mém chút nữa là mắc nghẹn a.

Được rồi, được rồi! Trời bắt đầu gần tối nhưng phố xá trong thành đã bắt đầu giăng đèn treo cao nhất là Hoa Xuân các kĩ viện lớn nhất trong thành.

Từ xa có hai tiểu nam hài tử đang đi song song với nhau và không ngừng nói chuyện huyên thuyên, nhất là nam hài tử vận một bộ hồng y đang không ngừng nói chuyện với tiểu nam hài tử bạch y còn lại.

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Sau khi tiễn được "thái tử ăn mày" Phượng Ánh Tuyết quay trở lại giường một mình suy nghĩ. "Quả thật! Nếu lúc đó không phải đại ca tới đỡ mà là người khác thì chắc có lẽ đã bị phát hiện rồi. Nhưng nghĩ lại lúc đó tình thế cấp bách với lại cũng đã sớm biết đại ca sẽ tới cứu nhưng cũng may là dùng ma pháp hệ phong ngăn cản lại một kích nếu không thì đã sớm nằm trong quan tài rồi. Hazzz! Cũng khổ mà, đường đường là một phụ nữ nho nhã tài đức vẹn toàn (Mèo: hơi bị nổ nha tỷ!), là một nhà văn tiểu thuyết chính cống và cũng là một người vợ..tốt... Thôi thôi bỏ đi cứ coi như nó một giấc mộng vậy!"Phượng Ánh Tuyết ngắm nhìn bên ngoài cửa sổ, phúc chốc tay đã nắm thành quyền."Một ngày nào đó ta sẽ rời khỏi nơi nay tự do giang rộng đôi cánh và một ngày nào đó ta sẽ trả mối thù này! Phượng Hoàng Thiên một chưởng này xem như ngươi đã nuôi dưỡng ta cho tới ngày hôm từ nay về sau ta không còn là người của họ Phượng các ngươi nữa."-------Ta đây là đường phân cách tuyến-------"Ngươi đều tra tới đâu rồi?" một giọng nói trầm ổn phía sau tấm bình phong vang lên."Khởi bẩm hoàng thượng! Chuyện của ngày hôm qua đúng là như vậy nhưng chỉ có điều là...""Hửm?! Đều gì?""Chỉ có điều quận chúa không biết võ công nhưng thân thủ đó nghe tin tình báo nói lại rất quỷ dị!""Quỷ dị?""Vâng thưa hoàng thượng! Thủ pháp cực kì linh xảo, giảo hoạt chỉ thấy được tàn ảnh của nàng còn ra tay như thế nào thì hoàn toàn không thấy! Ngay cả Ảnh là đệ nhất khinh công mà cũng không thấy được bóng dáng của nàng!""Linh xảo, giảo hoạt..." hoàng thượng hơi trầm ngâm suy một lác sau đó cất giọng nói tiếp."Còn chuyện gì nữa không?""Vâng còn một chuyện! Ngày hôm đó thái tử cũng có mặt.""Thái tử?!" con ngươi của hoàng thượng hơi sáng lên một cái nhưng rất nhanh sau đó trở lại bình thường. Vội phất tay một cái, người mặc hắc y nhân vội khom người cúi chào sau đó biến mất tựa như cuộc nói chuyện vừa nảy chỉ là ảo giác.Phượng Dạ Hàn, Phượng Ánh Tuyết rốt cuộc hai con có gì giấu ta nữa đây. "Thật ra ngày hôm nay quả thật có hơi luống cuống một chút nhưng hắn làm vậy chỉ để xem thật sự Phượng Ánh Tuyết có võ công hay  thôi. Nhưng quả thật hắn đã quên nếu Phượng Ánh Tuyết không có võ công thì một chưởng đó của hắn cũng đủ cho nàng về trình diện diêm vương sớm". Hoàng thượng không khỏi lắc đầu thở dài.Trở lại với nhân vật chính sau khi được di nương làm cho rất nhiều món ngon và cũng ăn rất nhiều món, làm cho nhân vật chính của chúng ta ăn mém chút nữa là mắc nghẹn a.Được rồi, được rồi! Trời bắt đầu gần tối nhưng phố xá trong thành đã bắt đầu giăng đèn treo cao nhất là Hoa Xuân các kĩ viện lớn nhất trong thành.Từ xa có hai tiểu nam hài tử đang đi song song với nhau và không ngừng nói chuyện huyên thuyên, nhất là nam hài tử vận một bộ hồng y đang không ngừng nói chuyện với tiểu nam hài tử bạch y còn lại.

Chương 31: Xuân Hoa Các (tiếp)