Tác giả:

Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…

Chương 38: Mật đạo (tiếp) Nhiếp Hồn trận

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… "Tuyết nhi...! Tuyết nhi...!"Giọng nói xa lạ nhưng đầy quen thuộc vẫn cứ vang bên tai Phượng Ánh Tuyết khiến cho lòng nàng bắt đầu lo lắng.Phượng Ánh Tuyết tiếp tục đi tiếp nơi phát ra giọng nói mặc cho có cái đuôi vẫn cứ đi sau lưng mình không ngừng nói huyên thuyên.Khi đến nơi nàng không khỏi giật mình ngay cả Phúợng Dạ Hàn chuyên tâm làm cái đuôi cho Phượng Ánh Tuyết cũng không khỏi giật mình theo. "Đây là Nhược Linh cung mà! Tiểu muội muội à chúng ta đến đây làm gì a?"hắn hỏi."Không biết."Phượng Dạ Hàn "..."Phượng Ánh Tuyết không quan tâm tới hắn nữa trực tiếp vòng qua cửa sau trốn binh lính đang tuần tra khiến cho hắn phải làm cái đuôi theo sau cũng phải vất vả a~aaa! Nhưng khi hai người bước vào trong thì...."Nguy rồi! Là "Nhiếp Hồn trận!"." "Nhiếp Hồn trận?!"Phượng Ánh Tuyết vừa nói xong lập tức một luồng ánh sáng bạc hiện ra kèm theo đó là một vòng tròn ma pháp với nhiều văn tự cổ vây lấy hai người trong vòng tròn. Lúc này chỉ thấy Phượng Ánh Tuyết tạo ra một lá chắn bảo vệ mình bên trong."Đại ca! Mau dùng nguyên tố băng làm lá chắn!!"Phượng Dạ Hàn nghe thấy thế vội vàng làm một cái lá chắn bằng băng bao bọc mình lại nhưng sức mạnh của Nhiếp Hồn trận quá lớn khiến cho lá chắn của Phượng Dạ Hàn từ từ bào mòn. "Chết tiệt! Nếu cứ thế này hắn sẽ không trụ được!".Lúc này Phượng Ánh Tuyết cũng đang chật vật không kém gì hắn "nếu cứ như thế này thì ta và đại ca sẽ... Không được! Tuyệt đối không được! Phải nhanh chóng tìm cho ra mắt trận!! Chỉ cần tìm được mắt trận thì trận pháp sẽ được phá!!!". Nàng vừa phòng vệ vừa tìm kiếm mắt trận nhưng khi thấy Phượng Dạ Hàn sắc mặt trắng bệt cơ thể bắt đầu rả rời, vội hét lên."Đại ca! Ngươi tuyệt đối không được ngủ phải thanh tỉnh nếu không sẽ nạp mạng cho Nhiếp Hồn trận!""Nhưng..ta..sắp không cầm cự nổi rồi!"  Phượng Dạ Hàn sắc mặt đã cực kì trắng bệt, trán thì lấm tấm mồ hôi, lá chắn cũng bắt đầu mỏng hơn.Lúc này trong lòng Phượng Ánh Tuyết cực kì hỗn loạn. "Phải bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Nhớ lại xem trong cổ tự tinh linh đã nói gì?! Nhớ lại xem..." Phượng Ánh Tuyết bắt đầu bình tĩnh lại từ từ nhắm mắt cảm nhận nguyên tố xung quanh.Theo như nàng nhớ trong cổ tự tinh linh Nhiếp Hồn trận được hình thành từ Hoả, Phong, Mộc. Ba nguyên tố này tự trợ giúp lẫn nhau, trong đó nguyên tố Hỏa là trụ cột cũng đồng nghĩa là mắt trận nằm ở đó, nhưng phải làm sao tìm được mắt trận khi cả ba nguyên tố đều trợ giúp lẫn nhau...?Phượng Ánh Tuyết đang suy nghĩ rối ren thì nghe "bịnh!!" một tiếng vội mắt ra. Thân hình đầm đìa mồ hôi của Phượng Dạ Hàn nằm ngã trên mặt đất."Đại ca!!!!!"*Góc lảm nhảm: ta cắt hehe! Cho mọi người tức chơi! Còn nữa Nhiếp Hồn trận là ta chém nha!

"Tuyết nhi...! Tuyết nhi...!"

Giọng nói xa lạ nhưng đầy quen thuộc vẫn cứ vang bên tai Phượng Ánh Tuyết khiến cho lòng nàng bắt đầu lo lắng.Phượng Ánh Tuyết tiếp tục đi tiếp nơi phát ra giọng nói mặc cho có cái đuôi vẫn cứ đi sau lưng mình không ngừng nói huyên thuyên.

Khi đến nơi nàng không khỏi giật mình ngay cả Phúợng Dạ Hàn chuyên tâm làm cái đuôi cho Phượng Ánh Tuyết cũng không khỏi giật mình theo. 

"Đây là Nhược Linh cung mà! Tiểu muội muội à chúng ta đến đây làm gì a?"hắn hỏi.

"Không biết."

Phượng Dạ Hàn "..."

Phượng Ánh Tuyết không quan tâm tới hắn nữa trực tiếp vòng qua cửa sau trốn binh lính đang tuần tra khiến cho hắn phải làm cái đuôi theo sau cũng phải vất vả a~aaa! Nhưng khi hai người bước vào trong thì....

"Nguy rồi! Là "Nhiếp Hồn trận!"." 

"Nhiếp Hồn trận?!"

Phượng Ánh Tuyết vừa nói xong lập tức một luồng ánh sáng bạc hiện ra kèm theo đó là một vòng tròn ma pháp với nhiều văn tự cổ vây lấy hai người trong vòng tròn. Lúc này chỉ thấy Phượng Ánh Tuyết tạo ra một lá chắn bảo vệ mình bên trong.

"Đại ca! Mau dùng nguyên tố băng làm lá chắn!!"

Phượng Dạ Hàn nghe thấy thế vội vàng làm một cái lá chắn bằng băng bao bọc mình lại nhưng sức mạnh của Nhiếp Hồn trận quá lớn khiến cho lá chắn của Phượng Dạ Hàn từ từ bào mòn. "Chết tiệt! Nếu cứ thế này hắn sẽ không trụ được!".

Lúc này Phượng Ánh Tuyết cũng đang chật vật không kém gì hắn "nếu cứ như thế này thì ta và đại ca sẽ... Không được! Tuyệt đối không được! Phải nhanh chóng tìm cho ra mắt trận!! Chỉ cần tìm được mắt trận thì trận pháp sẽ được phá!!!". Nàng vừa phòng vệ vừa tìm kiếm mắt trận nhưng khi thấy Phượng Dạ Hàn sắc mặt trắng bệt cơ thể bắt đầu rả rời, vội hét lên.

"Đại ca! Ngươi tuyệt đối không được ngủ phải thanh tỉnh nếu không sẽ nạp mạng cho Nhiếp Hồn trận!"

"Nhưng..ta..sắp không cầm cự nổi rồi!"  Phượng Dạ Hàn sắc mặt đã cực kì trắng bệt, trán thì lấm tấm mồ hôi, lá chắn cũng bắt đầu mỏng hơn.

Lúc này trong lòng Phượng Ánh Tuyết cực kì hỗn loạn. "Phải bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Nhớ lại xem trong cổ tự tinh linh đã nói gì?! Nhớ lại xem..." Phượng Ánh Tuyết bắt đầu bình tĩnh lại từ từ nhắm mắt cảm nhận nguyên tố xung quanh.

Theo như nàng nhớ trong cổ tự tinh linh Nhiếp Hồn trận được hình thành từ Hoả, Phong, Mộc. Ba nguyên tố này tự trợ giúp lẫn nhau, trong đó nguyên tố Hỏa là trụ cột cũng đồng nghĩa là mắt trận nằm ở đó, nhưng phải làm sao tìm được mắt trận khi cả ba nguyên tố đều trợ giúp lẫn nhau...?

Phượng Ánh Tuyết đang suy nghĩ rối ren thì nghe "bịnh!!" một tiếng vội mắt ra. Thân hình đầm đìa mồ hôi của Phượng Dạ Hàn nằm ngã trên mặt đất.

"Đại ca!!!!!"

*Góc lảm nhảm: ta cắt hehe! Cho mọi người tức chơi! Còn nữa Nhiếp Hồn trận là ta chém nha!

Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu.  Tí tách! Tí tách!  Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó.  " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt".   Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra  như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười.  "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra.  Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… "Tuyết nhi...! Tuyết nhi...!"Giọng nói xa lạ nhưng đầy quen thuộc vẫn cứ vang bên tai Phượng Ánh Tuyết khiến cho lòng nàng bắt đầu lo lắng.Phượng Ánh Tuyết tiếp tục đi tiếp nơi phát ra giọng nói mặc cho có cái đuôi vẫn cứ đi sau lưng mình không ngừng nói huyên thuyên.Khi đến nơi nàng không khỏi giật mình ngay cả Phúợng Dạ Hàn chuyên tâm làm cái đuôi cho Phượng Ánh Tuyết cũng không khỏi giật mình theo. "Đây là Nhược Linh cung mà! Tiểu muội muội à chúng ta đến đây làm gì a?"hắn hỏi."Không biết."Phượng Dạ Hàn "..."Phượng Ánh Tuyết không quan tâm tới hắn nữa trực tiếp vòng qua cửa sau trốn binh lính đang tuần tra khiến cho hắn phải làm cái đuôi theo sau cũng phải vất vả a~aaa! Nhưng khi hai người bước vào trong thì...."Nguy rồi! Là "Nhiếp Hồn trận!"." "Nhiếp Hồn trận?!"Phượng Ánh Tuyết vừa nói xong lập tức một luồng ánh sáng bạc hiện ra kèm theo đó là một vòng tròn ma pháp với nhiều văn tự cổ vây lấy hai người trong vòng tròn. Lúc này chỉ thấy Phượng Ánh Tuyết tạo ra một lá chắn bảo vệ mình bên trong."Đại ca! Mau dùng nguyên tố băng làm lá chắn!!"Phượng Dạ Hàn nghe thấy thế vội vàng làm một cái lá chắn bằng băng bao bọc mình lại nhưng sức mạnh của Nhiếp Hồn trận quá lớn khiến cho lá chắn của Phượng Dạ Hàn từ từ bào mòn. "Chết tiệt! Nếu cứ thế này hắn sẽ không trụ được!".Lúc này Phượng Ánh Tuyết cũng đang chật vật không kém gì hắn "nếu cứ như thế này thì ta và đại ca sẽ... Không được! Tuyệt đối không được! Phải nhanh chóng tìm cho ra mắt trận!! Chỉ cần tìm được mắt trận thì trận pháp sẽ được phá!!!". Nàng vừa phòng vệ vừa tìm kiếm mắt trận nhưng khi thấy Phượng Dạ Hàn sắc mặt trắng bệt cơ thể bắt đầu rả rời, vội hét lên."Đại ca! Ngươi tuyệt đối không được ngủ phải thanh tỉnh nếu không sẽ nạp mạng cho Nhiếp Hồn trận!""Nhưng..ta..sắp không cầm cự nổi rồi!"  Phượng Dạ Hàn sắc mặt đã cực kì trắng bệt, trán thì lấm tấm mồ hôi, lá chắn cũng bắt đầu mỏng hơn.Lúc này trong lòng Phượng Ánh Tuyết cực kì hỗn loạn. "Phải bình tĩnh! Nhất định phải bình tĩnh! Nhớ lại xem trong cổ tự tinh linh đã nói gì?! Nhớ lại xem..." Phượng Ánh Tuyết bắt đầu bình tĩnh lại từ từ nhắm mắt cảm nhận nguyên tố xung quanh.Theo như nàng nhớ trong cổ tự tinh linh Nhiếp Hồn trận được hình thành từ Hoả, Phong, Mộc. Ba nguyên tố này tự trợ giúp lẫn nhau, trong đó nguyên tố Hỏa là trụ cột cũng đồng nghĩa là mắt trận nằm ở đó, nhưng phải làm sao tìm được mắt trận khi cả ba nguyên tố đều trợ giúp lẫn nhau...?Phượng Ánh Tuyết đang suy nghĩ rối ren thì nghe "bịnh!!" một tiếng vội mắt ra. Thân hình đầm đìa mồ hôi của Phượng Dạ Hàn nằm ngã trên mặt đất."Đại ca!!!!!"*Góc lảm nhảm: ta cắt hehe! Cho mọi người tức chơi! Còn nữa Nhiếp Hồn trận là ta chém nha!

Chương 38: Mật đạo (tiếp) Nhiếp Hồn trận