“ Cô nương nên uống thuốc” Cung nữ Thanh Nhi ở bên thúc giục/ Bên trong tấm lụa mỏng màu xanh nước, Thiên Vân lẳng lặng nằm trên giường, tựa đầu qua một bên, ánh mắt nàng dừng ở chẩm bạn thư tiên thượng, đập vào mắt là cuốn “ Hoa mai dẫn” mấy ngày trước lật xem. Nguyên lai nàng đã hôn mê lâu như vậy “ Hoa mai dẫn” này không cần nhìn sớm đã thuộc lòng Bạch âu hỏi ta bạc phách đỗ dừng cô thuyền, là thân lưu, là tâm lưu? Tâm nếu lưu thì chuyện gì khóa mày? Phong chụp tiểu rèm đăng choáng váng vũ, đối nhàn ảnh, lạnh tanh, nhớ lại cũ du. Cũ du cũ du nay ở không? Hoa xài tìm ngoại lâu, liễu hạ thuyền. Mộng cũng mộng cũng, mộng không đến, hàn thủy không lưu. Mạc mạc Hoàng Vân, ướt đẫm cây bông gòn cừu. Đều nói không người sầu lo giống như ta, tối nay tuyết, có hoa mai, giống như ta sầu lo. Gằn từng tiếng đập vào lòng. Trên người vết thương còn ẩn ẩn đau. Nhưng lại không bằng vết thương đau mãnh liệt ở trong lòng Thanh Nhi nói, sau khi xảy ra chuyện ở ngự hoa viên, nàng hôn mê đã nhiều ngày,…
Chương 59: Ta tin tưởng Nàng
Vân Thiên Khuynh ThànhTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“ Cô nương nên uống thuốc” Cung nữ Thanh Nhi ở bên thúc giục/ Bên trong tấm lụa mỏng màu xanh nước, Thiên Vân lẳng lặng nằm trên giường, tựa đầu qua một bên, ánh mắt nàng dừng ở chẩm bạn thư tiên thượng, đập vào mắt là cuốn “ Hoa mai dẫn” mấy ngày trước lật xem. Nguyên lai nàng đã hôn mê lâu như vậy “ Hoa mai dẫn” này không cần nhìn sớm đã thuộc lòng Bạch âu hỏi ta bạc phách đỗ dừng cô thuyền, là thân lưu, là tâm lưu? Tâm nếu lưu thì chuyện gì khóa mày? Phong chụp tiểu rèm đăng choáng váng vũ, đối nhàn ảnh, lạnh tanh, nhớ lại cũ du. Cũ du cũ du nay ở không? Hoa xài tìm ngoại lâu, liễu hạ thuyền. Mộng cũng mộng cũng, mộng không đến, hàn thủy không lưu. Mạc mạc Hoàng Vân, ướt đẫm cây bông gòn cừu. Đều nói không người sầu lo giống như ta, tối nay tuyết, có hoa mai, giống như ta sầu lo. Gằn từng tiếng đập vào lòng. Trên người vết thương còn ẩn ẩn đau. Nhưng lại không bằng vết thương đau mãnh liệt ở trong lòng Thanh Nhi nói, sau khi xảy ra chuyện ở ngự hoa viên, nàng hôn mê đã nhiều ngày,… Theo bản năng cố thoát khỏi cánh tay bị Sở Mạch Trần nắm chặt, hướng bên ngoài Phật đường chạy ra.Nào biết vừa chạy hai bước, đã bị hắn tung chưởng ra, cả người bị một cỗ lực lượng hút lại, Vân Dung lại bị hắn nhốt ở trong lòng.Hỗn đản, hợp nhau tính kế làm ta thay thế Chu Vân Phương gả cho hắn, đêm qua lại tìm hai nữ nhân làm cái loại sự tình nhục nhã ta, hôm nay lại không nói không rằng mang theo ta đến hẹn hò tình nhân già của hắn, mà giờ phút này cư nhiên còn muốn giết ta?"Sở Mạch Trần, nếu ngươi giết ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . . ." Giọng nói của Vân Dung phẫn nộ tuyệt vọng làm cho Sở Mạch Trần cả người ngẩn ra.Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, dùng một vẻ mặt cá chết lưới rách, hung hăn nhìn Sở Mạch Trần."Hỗn nữ nhân" hắn ở trong lòng âm thầm mắng một câu, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến phụ cận, mặt bình tĩnh thấp giọng nói: "Ta mà muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy ngươi chạy được sao?""Ngươi căn bản chính là cái hỗn đản.""Ta là hỗn đản?" Sở Mạch Trần cau chặt mày, ánh mắt nheo lại."Hỗn đản, các ngươi toàn bộ đều là hỗn đản, thiên hạ thế gian này trừ bỏ Hi Thần, căn bản không có người thứ hai tốt với ta." Vân Dung thống khổ nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng nói : "Ta nhìn kiệu hoa của hắn đến rước ta đi qua ở trước mắt, ngươi có biết cái loại đau lòng này tư vị sao không? Ta làm sai cái gì, mà bị các ngươi đối đãi như vậy. . . . . . . Ta hận ngươi, ta hận các ngươi. . . . . ."Liên phi nhìn thấy trong mắt Sở Mạch Trần nổi lên một loại tình cảm thương tiếc thì bị dọa, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vươn đôi tay ngọc giữ chặt ống tay áo của hắn: "Trần, nàng nguyên lai là người của nhị hoàng tử, ngươi nếu như không giết nàng, tương lai ta đây nhất định chỉ còn đường chết ." Nói xong lại khóc anh anh đứng lên.Sở Mạch Trần trong lòng đau xót, từ đêm qua sau khi nghe được Vân Dung nói những lời này đối với hắn, hắn hưng phấn một đêm chưa từng chợp mắt, hắn tin tưởng vững chắc, Liên Nhi đối với chính mình cảm tình tuyệt không thua kém tình cảm của Vân Dung đối với Bạch Hi Thần một chút nào, hắn chờ đợi Liên Nhi có thể đối với chính mình nói ra nhũng lời đồng dạng như vậy, chỉ cần Liên Nhi giống mình không buông tay, hắn sớm muộn gì sẽ cho nàng hạnh phúc .Nào biết, qua một đêm, lại đổi lấy nữ tử chính mình yêu nhất, nói ra lời nói vô tình, nàng không chỉ có thói quen ở dưới thân hầu hạ nam nhân kia, nhưng lại vì muốn tranh thủ tình cảm, mà muốn mình giúp nàng. . . . .Xấu hổ, giận dữ và bi thương làm cho hắn mất đi lý trí, thế nhưng trong một địa phương nguy hiểm lại chiếm lấy nàng.Trong lòng mình nàng là Bạch Liên hoa thuần khiết nhất, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ áy náy.Nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương của Sở Mạch Trần, Vân Dung càng thêm tuyệt vọng.Phải làm thế nào để rời đi này đây, nếu hắn muốn giết mình, quả thực rất dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến."Ta không thể giết nàng. . . . . ."Trong Phật đường hai nữ tử đều bởi vì câu nói vừa ngắn gọn vừa kiên định này của Sở Mạch Trần mà sợ ngây người. . . . . . ."Ngươi vừa rồi đối với ta làm cái loại sự tình này, hiện tại lại muốn xem ta chết sao?" Giọng nói của Liên phi có chút chói tai, giống như bị k*ch th*ch cực lớn, hai vai đơn bạc cũng khẽ run run cả lên.Sở Mạch Trần thở dài một tiếng nói: "Liên Nhi, chuyện này, nàng ấy sẽ không nói ra đâu, ngươi yên tâm. . . . .""Ngươi liền như vậy tin tưởng nàng?" Biểu tình nữ tử càng thêm tuyệt vọng."Ta cảm thấy nàng là một nữ tử đáng tin tưởng, chính là cần thời gian mà thôi."Hắn mặt lộ vẻ mặt không đành lòng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng là hắn vẫn còn giúp đỡ Vân Dung chậm rãi đi ra Phật đường.Liên phi sớm đã sửa sang lại tốt vạt áo, nhìn hai người bóng lưng rời đi, nàng ám cắn ngân nha: Hi Thần, nữ nhân của nhị hoàng tử . . . . . Nghĩ đến đây, trên mặt của nàng ta hiện lên một ý cười giảo hoạt . . . . . .
Theo bản năng cố thoát khỏi cánh tay bị Sở Mạch Trần nắm chặt, hướng bên ngoài Phật đường chạy ra.
Nào biết vừa chạy hai bước, đã bị hắn tung chưởng ra, cả người bị một cỗ lực lượng hút lại, Vân Dung lại bị hắn nhốt ở trong lòng.
Hỗn đản, hợp nhau tính kế làm ta thay thế Chu Vân Phương gả cho hắn, đêm qua lại tìm hai nữ nhân làm cái loại sự tình nhục nhã ta, hôm nay lại không nói không rằng mang theo ta đến hẹn hò tình nhân già của hắn, mà giờ phút này cư nhiên còn muốn giết ta?
"Sở Mạch Trần, nếu ngươi giết ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . . ." Giọng nói của Vân Dung phẫn nộ tuyệt vọng làm cho Sở Mạch Trần cả người ngẩn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, dùng một vẻ mặt cá chết lưới rách, hung hăn nhìn Sở Mạch Trần.
"Hỗn nữ nhân" hắn ở trong lòng âm thầm mắng một câu, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến phụ cận, mặt bình tĩnh thấp giọng nói: "Ta mà muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy ngươi chạy được sao?"
"Ngươi căn bản chính là cái hỗn đản."
"Ta là hỗn đản?" Sở Mạch Trần cau chặt mày, ánh mắt nheo lại.
"Hỗn đản, các ngươi toàn bộ đều là hỗn đản, thiên hạ thế gian này trừ bỏ Hi Thần, căn bản không có người thứ hai tốt với ta." Vân Dung thống khổ nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng nói : "Ta nhìn kiệu hoa của hắn đến rước ta đi qua ở trước mắt, ngươi có biết cái loại đau lòng này tư vị sao không? Ta làm sai cái gì, mà bị các ngươi đối đãi như vậy. . . . . . . Ta hận ngươi, ta hận các ngươi. . . . . ."
Liên phi nhìn thấy trong mắt Sở Mạch Trần nổi lên một loại tình cảm thương tiếc thì bị dọa, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vươn đôi tay ngọc giữ chặt ống tay áo của hắn: "Trần, nàng nguyên lai là người của nhị hoàng tử, ngươi nếu như không giết nàng, tương lai ta đây nhất định chỉ còn đường chết ." Nói xong lại khóc anh anh đứng lên.
Sở Mạch Trần trong lòng đau xót, từ đêm qua sau khi nghe được Vân Dung nói những lời này đối với hắn, hắn hưng phấn một đêm chưa từng chợp mắt, hắn tin tưởng vững chắc, Liên Nhi đối với chính mình cảm tình tuyệt không thua kém tình cảm của Vân Dung đối với Bạch Hi Thần một chút nào, hắn chờ đợi Liên Nhi có thể đối với chính mình nói ra nhũng lời đồng dạng như vậy, chỉ cần Liên Nhi giống mình không buông tay, hắn sớm muộn gì sẽ cho nàng hạnh phúc .
Nào biết, qua một đêm, lại đổi lấy nữ tử chính mình yêu nhất, nói ra lời nói vô tình, nàng không chỉ có thói quen ở dưới thân hầu hạ nam nhân kia, nhưng lại vì muốn tranh thủ tình cảm, mà muốn mình giúp nàng. . . . .
Xấu hổ, giận dữ và bi thương làm cho hắn mất đi lý trí, thế nhưng trong một địa phương nguy hiểm lại chiếm lấy nàng.
Trong lòng mình nàng là Bạch Liên hoa thuần khiết nhất, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ áy náy.
Nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương của Sở Mạch Trần, Vân Dung càng thêm tuyệt vọng.
Phải làm thế nào để rời đi này đây, nếu hắn muốn giết mình, quả thực rất dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến.
"Ta không thể giết nàng. . . . . ."
Trong Phật đường hai nữ tử đều bởi vì câu nói vừa ngắn gọn vừa kiên định này của Sở Mạch Trần mà sợ ngây người. . . . . . .
"Ngươi vừa rồi đối với ta làm cái loại sự tình này, hiện tại lại muốn xem ta chết sao?" Giọng nói của Liên phi có chút chói tai, giống như bị k*ch th*ch cực lớn, hai vai đơn bạc cũng khẽ run run cả lên.
Sở Mạch Trần thở dài một tiếng nói: "Liên Nhi, chuyện này, nàng ấy sẽ không nói ra đâu, ngươi yên tâm. . . . ."
"Ngươi liền như vậy tin tưởng nàng?" Biểu tình nữ tử càng thêm tuyệt vọng.
"Ta cảm thấy nàng là một nữ tử đáng tin tưởng, chính là cần thời gian mà thôi."
Hắn mặt lộ vẻ mặt không đành lòng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng là hắn vẫn còn giúp đỡ Vân Dung chậm rãi đi ra Phật đường.
Liên phi sớm đã sửa sang lại tốt vạt áo, nhìn hai người bóng lưng rời đi, nàng ám cắn ngân nha: Hi Thần, nữ nhân của nhị hoàng tử . . . . . Nghĩ đến đây, trên mặt của nàng ta hiện lên một ý cười giảo hoạt . . . . . .
Vân Thiên Khuynh ThànhTác giả: Hiểu NguyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“ Cô nương nên uống thuốc” Cung nữ Thanh Nhi ở bên thúc giục/ Bên trong tấm lụa mỏng màu xanh nước, Thiên Vân lẳng lặng nằm trên giường, tựa đầu qua một bên, ánh mắt nàng dừng ở chẩm bạn thư tiên thượng, đập vào mắt là cuốn “ Hoa mai dẫn” mấy ngày trước lật xem. Nguyên lai nàng đã hôn mê lâu như vậy “ Hoa mai dẫn” này không cần nhìn sớm đã thuộc lòng Bạch âu hỏi ta bạc phách đỗ dừng cô thuyền, là thân lưu, là tâm lưu? Tâm nếu lưu thì chuyện gì khóa mày? Phong chụp tiểu rèm đăng choáng váng vũ, đối nhàn ảnh, lạnh tanh, nhớ lại cũ du. Cũ du cũ du nay ở không? Hoa xài tìm ngoại lâu, liễu hạ thuyền. Mộng cũng mộng cũng, mộng không đến, hàn thủy không lưu. Mạc mạc Hoàng Vân, ướt đẫm cây bông gòn cừu. Đều nói không người sầu lo giống như ta, tối nay tuyết, có hoa mai, giống như ta sầu lo. Gằn từng tiếng đập vào lòng. Trên người vết thương còn ẩn ẩn đau. Nhưng lại không bằng vết thương đau mãnh liệt ở trong lòng Thanh Nhi nói, sau khi xảy ra chuyện ở ngự hoa viên, nàng hôn mê đã nhiều ngày,… Theo bản năng cố thoát khỏi cánh tay bị Sở Mạch Trần nắm chặt, hướng bên ngoài Phật đường chạy ra.Nào biết vừa chạy hai bước, đã bị hắn tung chưởng ra, cả người bị một cỗ lực lượng hút lại, Vân Dung lại bị hắn nhốt ở trong lòng.Hỗn đản, hợp nhau tính kế làm ta thay thế Chu Vân Phương gả cho hắn, đêm qua lại tìm hai nữ nhân làm cái loại sự tình nhục nhã ta, hôm nay lại không nói không rằng mang theo ta đến hẹn hò tình nhân già của hắn, mà giờ phút này cư nhiên còn muốn giết ta?"Sở Mạch Trần, nếu ngươi giết ta, ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . . ." Giọng nói của Vân Dung phẫn nộ tuyệt vọng làm cho Sở Mạch Trần cả người ngẩn ra.Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, dùng một vẻ mặt cá chết lưới rách, hung hăn nhìn Sở Mạch Trần."Hỗn nữ nhân" hắn ở trong lòng âm thầm mắng một câu, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đến phụ cận, mặt bình tĩnh thấp giọng nói: "Ta mà muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy ngươi chạy được sao?""Ngươi căn bản chính là cái hỗn đản.""Ta là hỗn đản?" Sở Mạch Trần cau chặt mày, ánh mắt nheo lại."Hỗn đản, các ngươi toàn bộ đều là hỗn đản, thiên hạ thế gian này trừ bỏ Hi Thần, căn bản không có người thứ hai tốt với ta." Vân Dung thống khổ nhắm mắt lại, khóc không thành tiếng nói : "Ta nhìn kiệu hoa của hắn đến rước ta đi qua ở trước mắt, ngươi có biết cái loại đau lòng này tư vị sao không? Ta làm sai cái gì, mà bị các ngươi đối đãi như vậy. . . . . . . Ta hận ngươi, ta hận các ngươi. . . . . ."Liên phi nhìn thấy trong mắt Sở Mạch Trần nổi lên một loại tình cảm thương tiếc thì bị dọa, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, vươn đôi tay ngọc giữ chặt ống tay áo của hắn: "Trần, nàng nguyên lai là người của nhị hoàng tử, ngươi nếu như không giết nàng, tương lai ta đây nhất định chỉ còn đường chết ." Nói xong lại khóc anh anh đứng lên.Sở Mạch Trần trong lòng đau xót, từ đêm qua sau khi nghe được Vân Dung nói những lời này đối với hắn, hắn hưng phấn một đêm chưa từng chợp mắt, hắn tin tưởng vững chắc, Liên Nhi đối với chính mình cảm tình tuyệt không thua kém tình cảm của Vân Dung đối với Bạch Hi Thần một chút nào, hắn chờ đợi Liên Nhi có thể đối với chính mình nói ra nhũng lời đồng dạng như vậy, chỉ cần Liên Nhi giống mình không buông tay, hắn sớm muộn gì sẽ cho nàng hạnh phúc .Nào biết, qua một đêm, lại đổi lấy nữ tử chính mình yêu nhất, nói ra lời nói vô tình, nàng không chỉ có thói quen ở dưới thân hầu hạ nam nhân kia, nhưng lại vì muốn tranh thủ tình cảm, mà muốn mình giúp nàng. . . . .Xấu hổ, giận dữ và bi thương làm cho hắn mất đi lý trí, thế nhưng trong một địa phương nguy hiểm lại chiếm lấy nàng.Trong lòng mình nàng là Bạch Liên hoa thuần khiết nhất, nghĩ đến đây trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ áy náy.Nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương của Sở Mạch Trần, Vân Dung càng thêm tuyệt vọng.Phải làm thế nào để rời đi này đây, nếu hắn muốn giết mình, quả thực rất dễ dàng giống như b*p ch*t một con kiến."Ta không thể giết nàng. . . . . ."Trong Phật đường hai nữ tử đều bởi vì câu nói vừa ngắn gọn vừa kiên định này của Sở Mạch Trần mà sợ ngây người. . . . . . ."Ngươi vừa rồi đối với ta làm cái loại sự tình này, hiện tại lại muốn xem ta chết sao?" Giọng nói của Liên phi có chút chói tai, giống như bị k*ch th*ch cực lớn, hai vai đơn bạc cũng khẽ run run cả lên.Sở Mạch Trần thở dài một tiếng nói: "Liên Nhi, chuyện này, nàng ấy sẽ không nói ra đâu, ngươi yên tâm. . . . .""Ngươi liền như vậy tin tưởng nàng?" Biểu tình nữ tử càng thêm tuyệt vọng."Ta cảm thấy nàng là một nữ tử đáng tin tưởng, chính là cần thời gian mà thôi."Hắn mặt lộ vẻ mặt không đành lòng, còn muốn nói cái gì đó, nhưng là hắn vẫn còn giúp đỡ Vân Dung chậm rãi đi ra Phật đường.Liên phi sớm đã sửa sang lại tốt vạt áo, nhìn hai người bóng lưng rời đi, nàng ám cắn ngân nha: Hi Thần, nữ nhân của nhị hoàng tử . . . . . Nghĩ đến đây, trên mặt của nàng ta hiện lên một ý cười giảo hoạt . . . . . .