Tác giả:

Vương Thúy Vân mệt mỏi không thèm quan tâm chiếc loptop nữa, ngẫm nghĩ về cuốn tiểu thuyết mà cô bạn đồng nghiệp thần thánh của cô bắt cô đọc cho được mới thôi. Nhắc đến cô bạn này cô thật hết nói nỗi.  Cô không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nhất là lúc cô nàng này hai mắt long lanh, vô tội như hồ thu không đáy, như chú mèo con tội nghiệp đòi vĩnh nhìn cô, cô lại mềm lòng không đậu mà phải nghe theo. (PTN: “cô nàng mà biết cô nghĩ về mình như vậy chắc Vân tỷ nhà ta phải chịu khổ dài dài”,TV: “ta mà sợ cô ta à, 'lạnh sống lưng' ”)  Cô nàng cho cô xem tác phẩm Truyện Kiều, cô nàng có chủ ý gì chẳng lẽ cô không biết. Cô nàng cầu mong cô có bạn trai sớm tý không thì mốt già rồi làm vợ lẻ cũng không ai thèm lấy, còn tệ hơn cả Thúy Vân_ phải làm vợ lẻ cho người mình không yêu, chấp nhận nỗi khổ chung chồng với chính chị ruột của mình, từ đó đánh mất tương lai. Thật không tệ, dám mỉa mai, trù ẻo cô. Mà cô ta nghĩ một người hiện đại sao có thể chấp nhận việc làm vợ lẻ cho người khác, hơn nữa…

Chương 4

Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Thay ĐổiTác giả: PhongTamNươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngVương Thúy Vân mệt mỏi không thèm quan tâm chiếc loptop nữa, ngẫm nghĩ về cuốn tiểu thuyết mà cô bạn đồng nghiệp thần thánh của cô bắt cô đọc cho được mới thôi. Nhắc đến cô bạn này cô thật hết nói nỗi.  Cô không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nhất là lúc cô nàng này hai mắt long lanh, vô tội như hồ thu không đáy, như chú mèo con tội nghiệp đòi vĩnh nhìn cô, cô lại mềm lòng không đậu mà phải nghe theo. (PTN: “cô nàng mà biết cô nghĩ về mình như vậy chắc Vân tỷ nhà ta phải chịu khổ dài dài”,TV: “ta mà sợ cô ta à, 'lạnh sống lưng' ”)  Cô nàng cho cô xem tác phẩm Truyện Kiều, cô nàng có chủ ý gì chẳng lẽ cô không biết. Cô nàng cầu mong cô có bạn trai sớm tý không thì mốt già rồi làm vợ lẻ cũng không ai thèm lấy, còn tệ hơn cả Thúy Vân_ phải làm vợ lẻ cho người mình không yêu, chấp nhận nỗi khổ chung chồng với chính chị ruột của mình, từ đó đánh mất tương lai. Thật không tệ, dám mỉa mai, trù ẻo cô. Mà cô ta nghĩ một người hiện đại sao có thể chấp nhận việc làm vợ lẻ cho người khác, hơn nữa… Tên côn đồ kia bật cười chế giễu: "Cô bé đừng chọc cười ta chứ, lại dám xen vào chuyện của ông đây à, không biết tự lượng sức." Đồng bọn của tên đó cũng cười phá hùa theo.Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao: "Cô bé kia sao lại dây vào đám người này, họ tin xấu đồn xa, làm đủ mọi chuyện xấu. Cậu bé ăn xin này chỉ vì sơ ý đụng phải họ mà thành ra thế này."Nàng không để ý nhiều liền ra tay giải quyết họ nhanh gọn trước ánh mắt kinh ngạc mọi người, miệng họ há to đến có thể nhét được cả quả trứng. Bọn họ, ai cũng thê thảm vô cùng, người sứt đầu mẻ trán, khuôn mặt sưng phù không còn nhìn rõ hình thù cô mới phủi tay đi về phía cậu bé.Cậu bé kia cũng rất ngạc nhiên, hai mắt mở to như không thể tin được. Nàng cười phúc hắc, nói ra quyết định của mình: "Cậu có muốn theo tôi không." Cậu bé không chút suy nghĩ, bảo: "Vâng, tôi nguyện ý." Cậu đã sống cuộc sống phải lưu lạc đầu đường xó chợ lâu rồi, có người chịu thu nhận cậu mừng còn không hết.Cậu bé ngây thơ không biết mình đã bị nàng tính kế. Nhưng nàng cũng không nhận ra rằng cũng có một người đang quan sát từng hành động của nàng với ánh nhìn đầy hứng thú.Từ ngày gặp cậu bé nọ, cuộc sống sâu gạo của nàng bắt đầu. Cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm khiến nàng thõa mãn vô cùng. Bốn năm thấm thoát trôi qua, nàng lớn lên dần dần thay đổi trở nên càng xinh đẹp, quyến rũ, động lòng người. Nàng thay đổi khá nhiều kể từ lúc mới xuyên không. Khuôn mặt nàng trở nên sắc sảo, nhỏ nhắn. Thân hình yêu nghiệt, lả lướt nhưng không kém phần thanh tao, thoát tục. Sự thay đổi này nói lên điều gì. Có phải số phận sẽ thay đổi sang chiều hướng khác, mà nàng sẽ không thể lường trước được. Nàng phải chấp nhận hay buông bỏ.

Tên côn đồ kia bật cười chế giễu: "Cô bé đừng chọc cười ta chứ, lại dám xen vào chuyện của ông đây à, không biết tự lượng sức." Đồng bọn của tên đó cũng cười phá hùa theo.

Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao: "Cô bé kia sao lại dây vào đám người này, họ tin xấu đồn xa, làm đủ mọi chuyện xấu. Cậu bé ăn xin này chỉ vì sơ ý đụng phải họ mà thành ra thế này."

Nàng không để ý nhiều liền ra tay giải quyết họ nhanh gọn trước ánh mắt kinh ngạc mọi người, miệng họ há to đến có thể nhét được cả quả trứng. 

Bọn họ, ai cũng thê thảm vô cùng, người sứt đầu mẻ trán, khuôn mặt sưng phù không còn nhìn rõ hình thù cô mới phủi tay đi về phía cậu bé.

Cậu bé kia cũng rất ngạc nhiên, hai mắt mở to như không thể tin được. Nàng cười phúc hắc, nói ra quyết định của mình: "Cậu có muốn theo tôi không." 

Cậu bé không chút suy nghĩ, bảo: "Vâng, tôi nguyện ý." Cậu đã sống cuộc sống phải lưu lạc đầu đường xó chợ lâu rồi, có người chịu thu nhận cậu mừng còn không hết.

Cậu bé ngây thơ không biết mình đã bị nàng tính kế. Nhưng nàng cũng không nhận ra rằng cũng có một người đang quan sát từng hành động của nàng với ánh nhìn đầy hứng thú.

Từ ngày gặp cậu bé nọ, cuộc sống sâu gạo của nàng bắt đầu. Cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm khiến nàng thõa mãn vô cùng. 

Bốn năm thấm thoát trôi qua, nàng lớn lên dần dần thay đổi trở nên càng xinh đẹp, quyến rũ, động lòng người. Nàng thay đổi khá nhiều kể từ lúc mới xuyên không. 

Khuôn mặt nàng trở nên sắc sảo, nhỏ nhắn. Thân hình yêu nghiệt, lả lướt nhưng không kém phần thanh tao, thoát tục. Sự thay đổi này nói lên điều gì. 

Có phải số phận sẽ thay đổi sang chiều hướng khác, mà nàng sẽ không thể lường trước được. Nàng phải chấp nhận hay buông bỏ.

Thúy Vân Phúc Hắc, Cục Diện Thay ĐổiTác giả: PhongTamNươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngVương Thúy Vân mệt mỏi không thèm quan tâm chiếc loptop nữa, ngẫm nghĩ về cuốn tiểu thuyết mà cô bạn đồng nghiệp thần thánh của cô bắt cô đọc cho được mới thôi. Nhắc đến cô bạn này cô thật hết nói nỗi.  Cô không sợ trời, không sợ đất chỉ sợ nhất là lúc cô nàng này hai mắt long lanh, vô tội như hồ thu không đáy, như chú mèo con tội nghiệp đòi vĩnh nhìn cô, cô lại mềm lòng không đậu mà phải nghe theo. (PTN: “cô nàng mà biết cô nghĩ về mình như vậy chắc Vân tỷ nhà ta phải chịu khổ dài dài”,TV: “ta mà sợ cô ta à, 'lạnh sống lưng' ”)  Cô nàng cho cô xem tác phẩm Truyện Kiều, cô nàng có chủ ý gì chẳng lẽ cô không biết. Cô nàng cầu mong cô có bạn trai sớm tý không thì mốt già rồi làm vợ lẻ cũng không ai thèm lấy, còn tệ hơn cả Thúy Vân_ phải làm vợ lẻ cho người mình không yêu, chấp nhận nỗi khổ chung chồng với chính chị ruột của mình, từ đó đánh mất tương lai. Thật không tệ, dám mỉa mai, trù ẻo cô. Mà cô ta nghĩ một người hiện đại sao có thể chấp nhận việc làm vợ lẻ cho người khác, hơn nữa… Tên côn đồ kia bật cười chế giễu: "Cô bé đừng chọc cười ta chứ, lại dám xen vào chuyện của ông đây à, không biết tự lượng sức." Đồng bọn của tên đó cũng cười phá hùa theo.Mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao: "Cô bé kia sao lại dây vào đám người này, họ tin xấu đồn xa, làm đủ mọi chuyện xấu. Cậu bé ăn xin này chỉ vì sơ ý đụng phải họ mà thành ra thế này."Nàng không để ý nhiều liền ra tay giải quyết họ nhanh gọn trước ánh mắt kinh ngạc mọi người, miệng họ há to đến có thể nhét được cả quả trứng. Bọn họ, ai cũng thê thảm vô cùng, người sứt đầu mẻ trán, khuôn mặt sưng phù không còn nhìn rõ hình thù cô mới phủi tay đi về phía cậu bé.Cậu bé kia cũng rất ngạc nhiên, hai mắt mở to như không thể tin được. Nàng cười phúc hắc, nói ra quyết định của mình: "Cậu có muốn theo tôi không." Cậu bé không chút suy nghĩ, bảo: "Vâng, tôi nguyện ý." Cậu đã sống cuộc sống phải lưu lạc đầu đường xó chợ lâu rồi, có người chịu thu nhận cậu mừng còn không hết.Cậu bé ngây thơ không biết mình đã bị nàng tính kế. Nhưng nàng cũng không nhận ra rằng cũng có một người đang quan sát từng hành động của nàng với ánh nhìn đầy hứng thú.Từ ngày gặp cậu bé nọ, cuộc sống sâu gạo của nàng bắt đầu. Cuộc sống gia đình hạnh phúc êm ấm khiến nàng thõa mãn vô cùng. Bốn năm thấm thoát trôi qua, nàng lớn lên dần dần thay đổi trở nên càng xinh đẹp, quyến rũ, động lòng người. Nàng thay đổi khá nhiều kể từ lúc mới xuyên không. Khuôn mặt nàng trở nên sắc sảo, nhỏ nhắn. Thân hình yêu nghiệt, lả lướt nhưng không kém phần thanh tao, thoát tục. Sự thay đổi này nói lên điều gì. Có phải số phận sẽ thay đổi sang chiều hướng khác, mà nàng sẽ không thể lường trước được. Nàng phải chấp nhận hay buông bỏ.

Chương 4