Năm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt. Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt…
Chương 10: Đón người từ trong cung tới!
Vãn Ca PhiTác giả: Chi Điểm Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt. Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt… Ngu Vãn Ca quay lại buồng giam như một bóng ma, vẫn an nhiên trở về chỗ của mình. Bởi vì sự biến hóa đường đột trong nhà giam này, nên đã có không ít người muốn xáp lại tiếp chuyện với nàng, nhưng nàng trước sau như một, nhắm mắt dưỡng thần, một thân sát khí bao phủ, trong một khắc, thật sự cũng không ai dám tùy tiện đến gần.Thật ra, Chu quản gia mãi vẫn không có con, cũng không phải là do sức khỏe của hắn có vấn đề, mà do chính thê của hắn không thể mang thai.Trong một lúc vô ý, Vân Uyển Ca đã phát hiện thấy chính thê của Chu quản gia thường hay tới phòng chứa hương liệu, động tay động chân vào đó.Hương liệu là một loại bột phấn đặc thù, thay đổi một chút nguyên liệu trong đó nhưng mùi hương tỏa ra vẫn không có gì khác biệt.Nhưng dựa theo dược lý mà nói, công hiệu nhất định sẽ không giống nhau, tỷ dụ có thể dấy lên tác dụng ngừa thai.Đại đa số mọi người đều thích sử dụng đúng một loại hương liệu trong một khoảng thời gian dài. Có thể nói nhờ ơn chính thê lao lực, Chu quản gia mới không thể có con.Bây giờ nàng đề xuất thay đổi hương liệu mỗi ngày cho Thất di nương chính là để cho chính thê của hắn không kịp phản ứng.Thêm vào đó, cũng bởi vì Thất di nương là một người có tâm kế rất sâu.Chu quản gia có tổng cộng tám phòng thiếp thất, người được sủng ái nhất chính là Tam di nương và Thất di nương. Hiện tại, Tam di nương và Tứ di nương đã chết, trước giờ, cũng không mấy người có thể chống đối thật lâu với chính thê, duy chỉ có Thất di nương ‘công phu’ thâm hậu, đến giờ vẫn không bị suy suyển.Cũng chính vì lẽ đó nên Ngu Vãn Ca mới chỉ đích danh Thất di nương, bằng không, dù cho giúp những thê thiếp khác mang thai được, thì cũng chạy không thoát nỗi bàn tay của chính thê. Đứa bé trong bụng không giữ được, uổng công một phen vui mừng.Thời gian dần trôi đi trong buồng gian tăm tối không thấy ánh mắt trời này, cơm canh của Ngu Vãn Ca cũng trở nên sạch sẽ tươm tất, tuy không được phong phú ngon lành gì, nhưng sự tươm tất này cũng đủ làm người khác phải đỏ mắt.Vào một ngày, vừa ăn xong bữa sáng, những tên lính canh vội vã chạy đến, mở cửa từng buồng giam, “Nhanh chân lên một chút! Đi ra ngoài cho ta! Cấm chần chừ õng ẹo! Kéo dài thời gian làm trễ nãi việc của gia gia ta, gia gia ta sẽ chặt giò các ngươi!” Những tên lính canh như hung thần ác sát, cũng không biết có chuyện gì phát sinh mà đột nhiên cho gọi tất cả đàn bà con gái trong buồng giam ra ngoài.Ngu Vãn Ca đi ở phía sau những nữ phạm nhân khác, cũng bước ra ngoài, nhưng trong đầu đoán không được chuyện gì đang xảy ra.Rất nhiều nữ phạm nhân dưới đòn roi của các tên lính canh, trật tự xếp thành hai hàng, nhưng bản tính tò mò vẫn không ngăn được họ chụm đầu vào nhau, nhỏ to bàn tán.Ngu Vãn Ca hạ thấp tầm mắt, nếu nàng đoán không sai, nhất định là hôm nay có quan lớn giá lâm, có thể sẽ tuyển ra một vài nữ phạm nhân đi làm kẻ thế mạng… hoặc cũng có thể là mở ra một con đường sống.Các nữ phạm đồng loạt bị mang tới khu đào mỏ.Nơi này được thủ vệ nghiêm ngặt, lính canh rất đông, mỗi người đều cầm chắc một sợi roi da trong tay.Ngu Vãn Ca hơi cất mắt nhìn, phía trước đó không xa được bày một cái bàn bát tiên, bên cạnh là một chiếc ghế làm bằng gỗ tùng hương.Trên ghế có một người mặc áo thái giám màu xanh lạm, chân trái ung dung khoác lên đùi phải, miệng khẩy khẩy nắp trà, ngón tay út điệu đà uốn cong ra ngoài.Thái giám này có tướng mạo tầm thường, nhưng toát ra vẻ cường đại, phía sau có hai tiểu thái giám đứng hầu, xung quanh chính là hai đội thị vệ.Thái giám này nhất định được phái từ trong cung đến! Có thể làm rình rang như vậy, thiết nghĩ vị phận của hắn cũng không thấp.“Còn không mau quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống! Còn không mau mau tham kiến Chu công công!” Tên cai ngục quất roi xuống đất, quay về phía các nữ phạm nhân mà quát.“Tham kiến Chu công công…”Lão thái giám đó yểu điệu đặt tách trà xuống bàn, ngón tay múa may theo thói quen, “Chậm đã, lão nô ta không nhận nổi đại lễ như vậy!”
Ngu Vãn Ca quay lại buồng giam như một bóng ma, vẫn an nhiên trở về chỗ của mình. Bởi vì sự biến hóa đường đột trong nhà giam này, nên đã có không ít người muốn xáp lại tiếp chuyện với nàng, nhưng nàng trước sau như một, nhắm mắt dưỡng thần, một thân sát khí bao phủ, trong một khắc, thật sự cũng không ai dám tùy tiện đến gần.
Thật ra, Chu quản gia mãi vẫn không có con, cũng không phải là do sức khỏe của hắn có vấn đề, mà do chính thê của hắn không thể mang thai.
Trong một lúc vô ý, Vân Uyển Ca đã phát hiện thấy chính thê của Chu quản gia thường hay tới phòng chứa hương liệu, động tay động chân vào đó.
Hương liệu là một loại bột phấn đặc thù, thay đổi một chút nguyên liệu trong đó nhưng mùi hương tỏa ra vẫn không có gì khác biệt.
Nhưng dựa theo dược lý mà nói, công hiệu nhất định sẽ không giống nhau, tỷ dụ có thể dấy lên tác dụng ngừa thai.
Đại đa số mọi người đều thích sử dụng đúng một loại hương liệu trong một khoảng thời gian dài. Có thể nói nhờ ơn chính thê lao lực, Chu quản gia mới không thể có con.
Bây giờ nàng đề xuất thay đổi hương liệu mỗi ngày cho Thất di nương chính là để cho chính thê của hắn không kịp phản ứng.
Thêm vào đó, cũng bởi vì Thất di nương là một người có tâm kế rất sâu.
Chu quản gia có tổng cộng tám phòng thiếp thất, người được sủng ái nhất chính là Tam di nương và Thất di nương. Hiện tại, Tam di nương và Tứ di nương đã chết, trước giờ, cũng không mấy người có thể chống đối thật lâu với chính thê, duy chỉ có Thất di nương ‘công phu’ thâm hậu, đến giờ vẫn không bị suy suyển.
Cũng chính vì lẽ đó nên Ngu Vãn Ca mới chỉ đích danh Thất di nương, bằng không, dù cho giúp những thê thiếp khác mang thai được, thì cũng chạy không thoát nỗi bàn tay của chính thê. Đứa bé trong bụng không giữ được, uổng công một phen vui mừng.
Thời gian dần trôi đi trong buồng gian tăm tối không thấy ánh mắt trời này, cơm canh của Ngu Vãn Ca cũng trở nên sạch sẽ tươm tất, tuy không được phong phú ngon lành gì, nhưng sự tươm tất này cũng đủ làm người khác phải đỏ mắt.
Vào một ngày, vừa ăn xong bữa sáng, những tên lính canh vội vã chạy đến, mở cửa từng buồng giam, “Nhanh chân lên một chút! Đi ra ngoài cho ta! Cấm chần chừ õng ẹo! Kéo dài thời gian làm trễ nãi việc của gia gia ta, gia gia ta sẽ chặt giò các ngươi!” Những tên lính canh như hung thần ác sát, cũng không biết có chuyện gì phát sinh mà đột nhiên cho gọi tất cả đàn bà con gái trong buồng giam ra ngoài.
Ngu Vãn Ca đi ở phía sau những nữ phạm nhân khác, cũng bước ra ngoài, nhưng trong đầu đoán không được chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhiều nữ phạm nhân dưới đòn roi của các tên lính canh, trật tự xếp thành hai hàng, nhưng bản tính tò mò vẫn không ngăn được họ chụm đầu vào nhau, nhỏ to bàn tán.
Ngu Vãn Ca hạ thấp tầm mắt, nếu nàng đoán không sai, nhất định là hôm nay có quan lớn giá lâm, có thể sẽ tuyển ra một vài nữ phạm nhân đi làm kẻ thế mạng… hoặc cũng có thể là mở ra một con đường sống.
Các nữ phạm đồng loạt bị mang tới khu đào mỏ.
Nơi này được thủ vệ nghiêm ngặt, lính canh rất đông, mỗi người đều cầm chắc một sợi roi da trong tay.
Ngu Vãn Ca hơi cất mắt nhìn, phía trước đó không xa được bày một cái bàn bát tiên, bên cạnh là một chiếc ghế làm bằng gỗ tùng hương.
Trên ghế có một người mặc áo thái giám màu xanh lạm, chân trái ung dung khoác lên đùi phải, miệng khẩy khẩy nắp trà, ngón tay út điệu đà uốn cong ra ngoài.
Thái giám này có tướng mạo tầm thường, nhưng toát ra vẻ cường đại, phía sau có hai tiểu thái giám đứng hầu, xung quanh chính là hai đội thị vệ.
Thái giám này nhất định được phái từ trong cung đến! Có thể làm rình rang như vậy, thiết nghĩ vị phận của hắn cũng không thấp.
“Còn không mau quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống! Còn không mau mau tham kiến Chu công công!” Tên cai ngục quất roi xuống đất, quay về phía các nữ phạm nhân mà quát.
“Tham kiến Chu công công…”
Lão thái giám đó yểu điệu đặt tách trà xuống bàn, ngón tay múa may theo thói quen, “Chậm đã, lão nô ta không nhận nổi đại lễ như vậy!”
Vãn Ca PhiTác giả: Chi Điểm Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt. Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt… Ngu Vãn Ca quay lại buồng giam như một bóng ma, vẫn an nhiên trở về chỗ của mình. Bởi vì sự biến hóa đường đột trong nhà giam này, nên đã có không ít người muốn xáp lại tiếp chuyện với nàng, nhưng nàng trước sau như một, nhắm mắt dưỡng thần, một thân sát khí bao phủ, trong một khắc, thật sự cũng không ai dám tùy tiện đến gần.Thật ra, Chu quản gia mãi vẫn không có con, cũng không phải là do sức khỏe của hắn có vấn đề, mà do chính thê của hắn không thể mang thai.Trong một lúc vô ý, Vân Uyển Ca đã phát hiện thấy chính thê của Chu quản gia thường hay tới phòng chứa hương liệu, động tay động chân vào đó.Hương liệu là một loại bột phấn đặc thù, thay đổi một chút nguyên liệu trong đó nhưng mùi hương tỏa ra vẫn không có gì khác biệt.Nhưng dựa theo dược lý mà nói, công hiệu nhất định sẽ không giống nhau, tỷ dụ có thể dấy lên tác dụng ngừa thai.Đại đa số mọi người đều thích sử dụng đúng một loại hương liệu trong một khoảng thời gian dài. Có thể nói nhờ ơn chính thê lao lực, Chu quản gia mới không thể có con.Bây giờ nàng đề xuất thay đổi hương liệu mỗi ngày cho Thất di nương chính là để cho chính thê của hắn không kịp phản ứng.Thêm vào đó, cũng bởi vì Thất di nương là một người có tâm kế rất sâu.Chu quản gia có tổng cộng tám phòng thiếp thất, người được sủng ái nhất chính là Tam di nương và Thất di nương. Hiện tại, Tam di nương và Tứ di nương đã chết, trước giờ, cũng không mấy người có thể chống đối thật lâu với chính thê, duy chỉ có Thất di nương ‘công phu’ thâm hậu, đến giờ vẫn không bị suy suyển.Cũng chính vì lẽ đó nên Ngu Vãn Ca mới chỉ đích danh Thất di nương, bằng không, dù cho giúp những thê thiếp khác mang thai được, thì cũng chạy không thoát nỗi bàn tay của chính thê. Đứa bé trong bụng không giữ được, uổng công một phen vui mừng.Thời gian dần trôi đi trong buồng gian tăm tối không thấy ánh mắt trời này, cơm canh của Ngu Vãn Ca cũng trở nên sạch sẽ tươm tất, tuy không được phong phú ngon lành gì, nhưng sự tươm tất này cũng đủ làm người khác phải đỏ mắt.Vào một ngày, vừa ăn xong bữa sáng, những tên lính canh vội vã chạy đến, mở cửa từng buồng giam, “Nhanh chân lên một chút! Đi ra ngoài cho ta! Cấm chần chừ õng ẹo! Kéo dài thời gian làm trễ nãi việc của gia gia ta, gia gia ta sẽ chặt giò các ngươi!” Những tên lính canh như hung thần ác sát, cũng không biết có chuyện gì phát sinh mà đột nhiên cho gọi tất cả đàn bà con gái trong buồng giam ra ngoài.Ngu Vãn Ca đi ở phía sau những nữ phạm nhân khác, cũng bước ra ngoài, nhưng trong đầu đoán không được chuyện gì đang xảy ra.Rất nhiều nữ phạm nhân dưới đòn roi của các tên lính canh, trật tự xếp thành hai hàng, nhưng bản tính tò mò vẫn không ngăn được họ chụm đầu vào nhau, nhỏ to bàn tán.Ngu Vãn Ca hạ thấp tầm mắt, nếu nàng đoán không sai, nhất định là hôm nay có quan lớn giá lâm, có thể sẽ tuyển ra một vài nữ phạm nhân đi làm kẻ thế mạng… hoặc cũng có thể là mở ra một con đường sống.Các nữ phạm đồng loạt bị mang tới khu đào mỏ.Nơi này được thủ vệ nghiêm ngặt, lính canh rất đông, mỗi người đều cầm chắc một sợi roi da trong tay.Ngu Vãn Ca hơi cất mắt nhìn, phía trước đó không xa được bày một cái bàn bát tiên, bên cạnh là một chiếc ghế làm bằng gỗ tùng hương.Trên ghế có một người mặc áo thái giám màu xanh lạm, chân trái ung dung khoác lên đùi phải, miệng khẩy khẩy nắp trà, ngón tay út điệu đà uốn cong ra ngoài.Thái giám này có tướng mạo tầm thường, nhưng toát ra vẻ cường đại, phía sau có hai tiểu thái giám đứng hầu, xung quanh chính là hai đội thị vệ.Thái giám này nhất định được phái từ trong cung đến! Có thể làm rình rang như vậy, thiết nghĩ vị phận của hắn cũng không thấp.“Còn không mau quỳ xuống! Tất cả quỳ xuống! Còn không mau mau tham kiến Chu công công!” Tên cai ngục quất roi xuống đất, quay về phía các nữ phạm nhân mà quát.“Tham kiến Chu công công…”Lão thái giám đó yểu điệu đặt tách trà xuống bàn, ngón tay múa may theo thói quen, “Chậm đã, lão nô ta không nhận nổi đại lễ như vậy!”