Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…

Chương 74: Thế ngoại đào nguyên (hai)

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… “Nha đầu, không phải chính ngươi cũng cảm thấy có cái gì đó khác trước sao?”Nhược Vi đem cảm nhận của mình nói ra, sau khi xác định là mình không bỏ qua điều gì thì mới gật đầu một cái nhìn Quái lão đầu.Vốn Quái lão đầu còn có chút hoài nghi, dù sao đây cũng là chuyện trăm năm mới có một lần, ông cũng chỉ nghe Tổ Sư Gia nói qua, cũng không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại nghe Nhược Vi nói chính xác những lời Tổ Sư Gia đã nói năm đó…Vẻ mặt của Quái lão đầu liếc nhìn Nhược Vi một cách phức tạp, nha đầu này thật là tốt số.Vì vậy Quái lão đầu đem những lời năm đó Tổ Sư Gia đã nói nói cho Nhược Vi nghe.Chuyện này lại xảy ra trên người mình, Nhược Vi vừa vui vừa sợ. Sợ là không biết có gặp phải phiền phức gì không, còn vui là mình lại có thêm một bảo bối.Nhược Vi theo Quái lão đầu tập võ cộng thêm uống Linh Tuyền Thủy trong không gian nên gân cốt đã tốt hơn người bình thườngTình huống vừa rồi cùng với không khí trong không gian giống nhau. Nhược Vi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của mình đang hấp thụ linh khí của đất trời.Nhược Vi suy nghĩ, người biết chuyện này chỉ có một mình Quái lão đầu, nàng tin ông ta sẽ không nói ra cho nên cũng không lo lắng gì.Vừa nghĩ như thế thì mọi phiền não cũng tan biến hết.Hơn nữa chuyện này không có ai biết thì càng có lợi cho nàng.Quái lão đầu thấy sắc mặt của Nhược Vi không ngừng biến đổi thì cũng biết nàng đang lo lắng điều gì.Một lúc sau, ông thấy vẻ mặt thông suốt của nàng mà cảm thấy vui mừng, Nhược Vi còn nhỏ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thì đã là một chuyện rất hay rồi.Ông cảm thấy kiêu ngạo vì Nhược Vi, phải biết rằng tìm được một người như nàng quả thật không phải là chuyện dễ dàng.Nhược Vi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của quái lão đầu thì cảm thấy ấm áp. Có thể làm cho một người kiêu ngạo vì mình cũng là một điều hạnh phúc.Sau đó, Quái lão đầu đem mọi điều mình biết nói cho Nhược Vi biết. Mặc dù ông không biết nhiều nhưng ông nghĩ điều ông nói ra cũng có thể giúp ích được cho nàng.Nhược Vi biết rõ là Quái lão đầu đang lo lắng cho mình.Nhưng Nhược Vi cũng biết, nàng không thể bỏ qua cơ hội này. Cho dù không biết được kết quả sẽ như thế nào, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.Quái lão đầu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhược Vi thì biết nàng đã quyết định. Ông tự an ủi mình, ít nhất thì Tổ Sư Gia cũng không nói đó là chuyện xấu.Sau đó, Nhược Vi lại đi xem xung quanh một chút.Nhược Vi ngắm nhìn bốn phía, thấy vị trí này rất tốt, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, là một chỗ cực tốt để luyện võ. Nàng đi sâu vào bên trong cốc.Nàng phát hiện chỗ này rất kín đáo, hơn nữa chưa từng có ai đặt chân đến, bốn phía là vách núi cáo chót vót, người bình thường càng không thể vào được.Huống chi người ở Liễu gia thôn vốn không thể có năng lực đi vào đây, cho nên sơn cốc này rất là an toàn.Nhược Vi đắc ý vì phát hiện ra điều đó.

“Nha đầu, không phải chính ngươi cũng cảm thấy có cái gì đó khác trước sao?”

Nhược Vi đem cảm nhận của mình nói ra, sau khi xác định là mình không bỏ qua điều gì thì mới gật đầu một cái nhìn Quái lão đầu.

Vốn Quái lão đầu còn có chút hoài nghi, dù sao đây cũng là chuyện trăm năm mới có một lần, ông cũng chỉ nghe Tổ Sư Gia nói qua, cũng không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại nghe Nhược Vi nói chính xác những lời Tổ Sư Gia đã nói năm đó…

Vẻ mặt của Quái lão đầu liếc nhìn Nhược Vi một cách phức tạp, nha đầu này thật là tốt số.

Vì vậy Quái lão đầu đem những lời năm đó Tổ Sư Gia đã nói nói cho Nhược Vi nghe.

Chuyện này lại xảy ra trên người mình, Nhược Vi vừa vui vừa sợ. Sợ là không biết có gặp phải phiền phức gì không, còn vui là mình lại có thêm một bảo bối.

Nhược Vi theo Quái lão đầu tập võ cộng thêm uống Linh Tuyền Thủy trong không gian nên gân cốt đã tốt hơn người bình thường

Tình huống vừa rồi cùng với không khí trong không gian giống nhau. Nhược Vi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của mình đang hấp thụ linh khí của đất trời.

Nhược Vi suy nghĩ, người biết chuyện này chỉ có một mình Quái lão đầu, nàng tin ông ta sẽ không nói ra cho nên cũng không lo lắng gì.

Vừa nghĩ như thế thì mọi phiền não cũng tan biến hết.

Hơn nữa chuyện này không có ai biết thì càng có lợi cho nàng.

Quái lão đầu thấy sắc mặt của Nhược Vi không ngừng biến đổi thì cũng biết nàng đang lo lắng điều gì.

Một lúc sau, ông thấy vẻ mặt thông suốt của nàng mà cảm thấy vui mừng, Nhược Vi còn nhỏ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thì đã là một chuyện rất hay rồi.

Ông cảm thấy kiêu ngạo vì Nhược Vi, phải biết rằng tìm được một người như nàng quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Nhược Vi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của quái lão đầu thì cảm thấy ấm áp. Có thể làm cho một người kiêu ngạo vì mình cũng là một điều hạnh phúc.

Sau đó, Quái lão đầu đem mọi điều mình biết nói cho Nhược Vi biết. Mặc dù ông không biết nhiều nhưng ông nghĩ điều ông nói ra cũng có thể giúp ích được cho nàng.

Nhược Vi biết rõ là Quái lão đầu đang lo lắng cho mình.

Nhưng Nhược Vi cũng biết, nàng không thể bỏ qua cơ hội này. Cho dù không biết được kết quả sẽ như thế nào, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.

Quái lão đầu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhược Vi thì biết nàng đã quyết định. Ông tự an ủi mình, ít nhất thì Tổ Sư Gia cũng không nói đó là chuyện xấu.

Sau đó, Nhược Vi lại đi xem xung quanh một chút.

Nhược Vi ngắm nhìn bốn phía, thấy vị trí này rất tốt, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, là một chỗ cực tốt để luyện võ. Nàng đi sâu vào bên trong cốc.

Nàng phát hiện chỗ này rất kín đáo, hơn nữa chưa từng có ai đặt chân đến, bốn phía là vách núi cáo chót vót, người bình thường càng không thể vào được.

Huống chi người ở Liễu gia thôn vốn không thể có năng lực đi vào đây, cho nên sơn cốc này rất là an toàn.

Nhược Vi đắc ý vì phát hiện ra điều đó.

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… “Nha đầu, không phải chính ngươi cũng cảm thấy có cái gì đó khác trước sao?”Nhược Vi đem cảm nhận của mình nói ra, sau khi xác định là mình không bỏ qua điều gì thì mới gật đầu một cái nhìn Quái lão đầu.Vốn Quái lão đầu còn có chút hoài nghi, dù sao đây cũng là chuyện trăm năm mới có một lần, ông cũng chỉ nghe Tổ Sư Gia nói qua, cũng không có tận mắt nhìn thấy. Nhưng bây giờ lại nghe Nhược Vi nói chính xác những lời Tổ Sư Gia đã nói năm đó…Vẻ mặt của Quái lão đầu liếc nhìn Nhược Vi một cách phức tạp, nha đầu này thật là tốt số.Vì vậy Quái lão đầu đem những lời năm đó Tổ Sư Gia đã nói nói cho Nhược Vi nghe.Chuyện này lại xảy ra trên người mình, Nhược Vi vừa vui vừa sợ. Sợ là không biết có gặp phải phiền phức gì không, còn vui là mình lại có thêm một bảo bối.Nhược Vi theo Quái lão đầu tập võ cộng thêm uống Linh Tuyền Thủy trong không gian nên gân cốt đã tốt hơn người bình thườngTình huống vừa rồi cùng với không khí trong không gian giống nhau. Nhược Vi có thể cảm nhận được từng lỗ chân lông của mình đang hấp thụ linh khí của đất trời.Nhược Vi suy nghĩ, người biết chuyện này chỉ có một mình Quái lão đầu, nàng tin ông ta sẽ không nói ra cho nên cũng không lo lắng gì.Vừa nghĩ như thế thì mọi phiền não cũng tan biến hết.Hơn nữa chuyện này không có ai biết thì càng có lợi cho nàng.Quái lão đầu thấy sắc mặt của Nhược Vi không ngừng biến đổi thì cũng biết nàng đang lo lắng điều gì.Một lúc sau, ông thấy vẻ mặt thông suốt của nàng mà cảm thấy vui mừng, Nhược Vi còn nhỏ mà có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy thì đã là một chuyện rất hay rồi.Ông cảm thấy kiêu ngạo vì Nhược Vi, phải biết rằng tìm được một người như nàng quả thật không phải là chuyện dễ dàng.Nhược Vi thấy dáng vẻ kiêu ngạo của quái lão đầu thì cảm thấy ấm áp. Có thể làm cho một người kiêu ngạo vì mình cũng là một điều hạnh phúc.Sau đó, Quái lão đầu đem mọi điều mình biết nói cho Nhược Vi biết. Mặc dù ông không biết nhiều nhưng ông nghĩ điều ông nói ra cũng có thể giúp ích được cho nàng.Nhược Vi biết rõ là Quái lão đầu đang lo lắng cho mình.Nhưng Nhược Vi cũng biết, nàng không thể bỏ qua cơ hội này. Cho dù không biết được kết quả sẽ như thế nào, thậm chí có thể gặp nguy hiểm.Quái lão đầu nhìn vẻ mặt kiên định của Nhược Vi thì biết nàng đã quyết định. Ông tự an ủi mình, ít nhất thì Tổ Sư Gia cũng không nói đó là chuyện xấu.Sau đó, Nhược Vi lại đi xem xung quanh một chút.Nhược Vi ngắm nhìn bốn phía, thấy vị trí này rất tốt, non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, là một chỗ cực tốt để luyện võ. Nàng đi sâu vào bên trong cốc.Nàng phát hiện chỗ này rất kín đáo, hơn nữa chưa từng có ai đặt chân đến, bốn phía là vách núi cáo chót vót, người bình thường càng không thể vào được.Huống chi người ở Liễu gia thôn vốn không thể có năng lực đi vào đây, cho nên sơn cốc này rất là an toàn.Nhược Vi đắc ý vì phát hiện ra điều đó.

Chương 74: Thế ngoại đào nguyên (hai)