Năm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt.  Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt…

Chương 35: Phúc lộc vô cương!

Vãn Ca PhiTác giả: Chi Điểm Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt.  Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt… Thần sắc Hoàng hậu tối đen không rõ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, cung nữ này chỉ có thể lôi ra đánh chết. Còn Thượng cung bà quản giáo không nghiêm, cho phạt nửa năm bổng lộc.Thượng cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại tiểu cung nữ kia hai mắt đầy khiếp sợ, liên tục dập đầu xin tha mạng.Vân Uyển Ca khẽ nhếch môi cười, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc đã được che giấu một cách hoàn hảo: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy xử trí như vậy cũng không thỏa đáng lắm.""Hừ, đâu ra một con tiện tỳ, dám cả gan lên tiếng dạy Hoàng Hậu nương nương làm việc?"."Thì đó, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu, sao không tự lấy gương soi lại mình, xem xem bản thân là cái giống đê tiện gì."Thượng cung nghe được lời này của nàng, vốn cho rằng nàng không cam lòng khi thấy bà may mắn thoát nạn, muốn tìm cách gán tội vào bà cho bằng được nên cũng có chút đề phòng. Nhưng khi nghe thấy các phi tần ở trong phòng không ngừng cười trêu nàng, trong lòng của Thượng cung bà cũng cảm thấy yên tâm hơn.Hừ, muốn lật đổ ta sao? Ngươi vẫn còn non lắm.Hoàng hậu đặt tách trà xuống chiếc bàn làm bằng gỗ lê, "Hử? Vậy ngươi nói xem có chỗ nào không thỏa đáng?"Vân Uyển Ca buông hạ tầm mắt, cung kính nói: "Mẫu đơn vốn được mệnh danh là vua của muôn hoa, ngụ ý mang đến phú quý, phúc lộc. Bây giờ lại bị thiếu mất một đóa, nô tỳ cho rằng điều này không phải ám chỉ việc phú quý không vẹn toàn, mà trái lại nó mang hàm ý phú quý vô biên, vương giả vô cương mới phải."Mọi người nhất thời im bặt, cẩn trọng cân nhắc từng câu từng chữ trong lời nói của Vân Uyển Ca.Hoàng hậu là người đầu tiên phản ứng, lập tức buông lỏng tách trà, vỗ tay tán thưởng, "Hay! Nói hay lắm, thiếu đi cánh hoa như vậy chẳng phải chỉ rõ ra rằng nó không có giới hạn hay sao?"Cô cô thân cận của Hoàng hậu lập tức tiếp lời: "Nương nương cơ trí hơn người, đây đúng là phú quý vô biên, vương giả vô cương. Nương nương, đây là điềm lành mới phải."Vân Uyển Ca lập tức nói thêm: "Nô tỳ cho rằng điều này là ý trời, tay nghề của Thượng cung đại nhân vốn rất tinh tế, cho dù Mộc Miên có chạm vào trâm vàng đi, nhưng do nương nương có thân phận cao quý, trâm vàng trước khi trình lên người nhất định sẽ được Thượng cung đại nhân kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đến cùng vẫn sẽ phát hiện được chỗ bất ổn. Nhưng hiện tại không phải Thượng cung đại nhân đã xem qua rồi mà vẫn không tìm được dấu vết gì, chẳng phải tất thảy đều là trời xanh chúc phúc cho nương nương hay sao."Ánh mắt Hoàng Hậu khẽ sáng lên, nhìn lướt qua Thượng cung một cái, thần sắc không hề thay đổi, "Tâm tư của ngươi quả nhiên rất tinh tế, Cẩm Tú, ban thưởng!"Cô cô bên người Hoàng Hậu bưng đến một cái mâm chứa hai nén bạc, đứng trước mặt Vân Uyển Ca, cười nói: "Đây là phần thưởng nương nương ban cho, ngươi còn không mau tạ ơn lãnh thưởng?""Đa tạ nương nương ban tặng."Vân Uyển Ca cười lạnh nhìn về phía Thượng cung đang đỏ mắt nhìn nàng được ban thưởng.Những lời khi nãy nàng vừa nói tuy nghe qua tựa như đang giải vây cho Thượng cung, nhưng trên thực tế nàng đang chêm dầu vào lửa khiến cho Hoàng hậu nảy sinh khúc mắc với bà ta.Mặc dù nàng đã tìm được lý do cho việc cánh hoa mẫu đơn trên trâm vàng bị rơi ra khá hợp lý, nhưng Hoàng hậu chắc chắn cũng không ngu ngơ mà tin vào những lời hoa mỹ kia, nào là trời ban phúc lành, gì mà phúc lộc vô cương, nó chỉ càng khiến cho Hoàng hậu cảm thấy rằng phía Thượng cung bà giải thích qua loa cho xong chuyện, hoàn toàn không đặt Hoàng hậu như nàng vào trong tầm mắt, khiến nàng phải mất mặt!Các phi tần lập tức tìm mọi cách lấy lòng Hoàng hậu, Nhu quý phi thì muốn lạnh nhạt khiêu khích đôi câu, nhưng đến cùng cũng không tìm được cớ gì hợp lý, hiển nhiên cũng không ngu dại gì rước họa vào mình.Thượng cung dẫn theo Vân Uyển Ca và Mộc Miên rời đi, trong lòng có chút bất an. Lẽ nào chuyện này không phải do Vân Uyển Ca gây ra? Bằng không cô ta nhất định không nói đỡ giúp bà?Lúc nãy trong lòng Hoàng hậu đối với bà cũng rất bất mãn, chỉ cần nàng ta thừa cơ hất thêm một thau nước bẩn, thậm chí không cần thêm chứng cứ gì, thì đón chờ bà nhất định cũng là một trận đòn roi thừa sống thiếu chết.Nhưng bây giờ, bản thân bà lại bình yên vô sự, sau đó Hoàng hậu còn thưởng thêm hai nén bạc cho ả ta và Mộc Miên... Vân Uyển Ca đến cùng đang toan tính điều gì?

Thần sắc Hoàng hậu tối đen không rõ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, cung nữ này chỉ có thể lôi ra đánh chết. Còn Thượng cung bà quản giáo không nghiêm, cho phạt nửa năm bổng lộc.

Thượng cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại tiểu cung nữ kia hai mắt đầy khiếp sợ, liên tục dập đầu xin tha mạng.

Vân Uyển Ca khẽ nhếch môi cười, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc đã được che giấu một cách hoàn hảo: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy xử trí như vậy cũng không thỏa đáng lắm."

"Hừ, đâu ra một con tiện tỳ, dám cả gan lên tiếng dạy Hoàng Hậu nương nương làm việc?".

"Thì đó, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu, sao không tự lấy gương soi lại mình, xem xem bản thân là cái giống đê tiện gì."

Thượng cung nghe được lời này của nàng, vốn cho rằng nàng không cam lòng khi thấy bà may mắn thoát nạn, muốn tìm cách gán tội vào bà cho bằng được nên cũng có chút đề phòng. Nhưng khi nghe thấy các phi tần ở trong phòng không ngừng cười trêu nàng, trong lòng của Thượng cung bà cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Hừ, muốn lật đổ ta sao? Ngươi vẫn còn non lắm.

Hoàng hậu đặt tách trà xuống chiếc bàn làm bằng gỗ lê, "Hử? Vậy ngươi nói xem có chỗ nào không thỏa đáng?"

Vân Uyển Ca buông hạ tầm mắt, cung kính nói: "Mẫu đơn vốn được mệnh danh là vua của muôn hoa, ngụ ý mang đến phú quý, phúc lộc. Bây giờ lại bị thiếu mất một đóa, nô tỳ cho rằng điều này không phải ám chỉ việc phú quý không vẹn toàn, mà trái lại nó mang hàm ý phú quý vô biên, vương giả vô cương mới phải."

Mọi người nhất thời im bặt, cẩn trọng cân nhắc từng câu từng chữ trong lời nói của Vân Uyển Ca.

Hoàng hậu là người đầu tiên phản ứng, lập tức buông lỏng tách trà, vỗ tay tán thưởng, "Hay! Nói hay lắm, thiếu đi cánh hoa như vậy chẳng phải chỉ rõ ra rằng nó không có giới hạn hay sao?"

Cô cô thân cận của Hoàng hậu lập tức tiếp lời: "Nương nương cơ trí hơn người, đây đúng là phú quý vô biên, vương giả vô cương. Nương nương, đây là điềm lành mới phải."

Vân Uyển Ca lập tức nói thêm: "Nô tỳ cho rằng điều này là ý trời, tay nghề của Thượng cung đại nhân vốn rất tinh tế, cho dù Mộc Miên có chạm vào trâm vàng đi, nhưng do nương nương có thân phận cao quý, trâm vàng trước khi trình lên người nhất định sẽ được Thượng cung đại nhân kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đến cùng vẫn sẽ phát hiện được chỗ bất ổn. Nhưng hiện tại không phải Thượng cung đại nhân đã xem qua rồi mà vẫn không tìm được dấu vết gì, chẳng phải tất thảy đều là trời xanh chúc phúc cho nương nương hay sao."

Ánh mắt Hoàng Hậu khẽ sáng lên, nhìn lướt qua Thượng cung một cái, thần sắc không hề thay đổi, "Tâm tư của ngươi quả nhiên rất tinh tế, Cẩm Tú, ban thưởng!"

Cô cô bên người Hoàng Hậu bưng đến một cái mâm chứa hai nén bạc, đứng trước mặt Vân Uyển Ca, cười nói: "Đây là phần thưởng nương nương ban cho, ngươi còn không mau tạ ơn lãnh thưởng?"

"Đa tạ nương nương ban tặng."

Vân Uyển Ca cười lạnh nhìn về phía Thượng cung đang đỏ mắt nhìn nàng được ban thưởng.

Những lời khi nãy nàng vừa nói tuy nghe qua tựa như đang giải vây cho Thượng cung, nhưng trên thực tế nàng đang chêm dầu vào lửa khiến cho Hoàng hậu nảy sinh khúc mắc với bà ta.

Mặc dù nàng đã tìm được lý do cho việc cánh hoa mẫu đơn trên trâm vàng bị rơi ra khá hợp lý, nhưng Hoàng hậu chắc chắn cũng không ngu ngơ mà tin vào những lời hoa mỹ kia, nào là trời ban phúc lành, gì mà phúc lộc vô cương, nó chỉ càng khiến cho Hoàng hậu cảm thấy rằng phía Thượng cung bà giải thích qua loa cho xong chuyện, hoàn toàn không đặt Hoàng hậu như nàng vào trong tầm mắt, khiến nàng phải mất mặt!

Các phi tần lập tức tìm mọi cách lấy lòng Hoàng hậu, Nhu quý phi thì muốn lạnh nhạt khiêu khích đôi câu, nhưng đến cùng cũng không tìm được cớ gì hợp lý, hiển nhiên cũng không ngu dại gì rước họa vào mình.

Thượng cung dẫn theo Vân Uyển Ca và Mộc Miên rời đi, trong lòng có chút bất an. Lẽ nào chuyện này không phải do Vân Uyển Ca gây ra? Bằng không cô ta nhất định không nói đỡ giúp bà?

Lúc nãy trong lòng Hoàng hậu đối với bà cũng rất bất mãn, chỉ cần nàng ta thừa cơ hất thêm một thau nước bẩn, thậm chí không cần thêm chứng cứ gì, thì đón chờ bà nhất định cũng là một trận đòn roi thừa sống thiếu chết.

Nhưng bây giờ, bản thân bà lại bình yên vô sự, sau đó Hoàng hậu còn thưởng thêm hai nén bạc cho ả ta và Mộc Miên... Vân Uyển Ca đến cùng đang toan tính điều gì?

Vãn Ca PhiTác giả: Chi Điểm Thiên HạTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNăm Thiên hòa thứ bốn mươi tám, trong một gian nhà lao ở Bắc yến. Một người con gái bị trói trên giá hình, người đầy vết máu, nhìn không khác gì đang bị từng con giun gớm ghiếc bò lúc nhúc quằn quại trên da thịt nàng. Đầu nàng rủ xuống, nhìn không rõ dung mạo ra sao, sợ lược cũng chỉ có thể nhìn thấy những sợi tóc dơ bẩn quyện cùng mồ hôi bám dính lên da thịt, ố vàng không một tia sáng. Mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra, ánh nến chiếu lóa cả mắt nàng, vài giọt nước mắt thấm ra nơi khoé mắt.  Muốn cử động nhưng lại phát hiện tay chân nàng đang bị những sợi xích nặng trịch trói lại, tiếng kim loại chạm vào nhau tạo ra những tiếng vang nho nhỏ, tựa như thiên kim áp đỉnh. Xích sắt không ngừng ma sát lên làn da thiếu nữ, có lẽ do chịu đựng trong thời gian quá dài nên đã tạo thành thói quen, vì thế nàng không còn cảm thấy quá đau đớn, duy chỉ có những vết thương bỏng rát trên người tựa như lửa đốt không ngừng thiêu cháy nàng, khiến nàng phải há miệng hớp lấy một ngụm khí lạnh. Cô gái khẽ mở mắt… Thần sắc Hoàng hậu tối đen không rõ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Nếu đã như vậy, cung nữ này chỉ có thể lôi ra đánh chết. Còn Thượng cung bà quản giáo không nghiêm, cho phạt nửa năm bổng lộc.Thượng cung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Ngược lại tiểu cung nữ kia hai mắt đầy khiếp sợ, liên tục dập đầu xin tha mạng.Vân Uyển Ca khẽ nhếch môi cười, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc đã được che giấu một cách hoàn hảo: "Bẩm Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy xử trí như vậy cũng không thỏa đáng lắm.""Hừ, đâu ra một con tiện tỳ, dám cả gan lên tiếng dạy Hoàng Hậu nương nương làm việc?"."Thì đó, đúng là ăn phải gan hùm mật gấu, sao không tự lấy gương soi lại mình, xem xem bản thân là cái giống đê tiện gì."Thượng cung nghe được lời này của nàng, vốn cho rằng nàng không cam lòng khi thấy bà may mắn thoát nạn, muốn tìm cách gán tội vào bà cho bằng được nên cũng có chút đề phòng. Nhưng khi nghe thấy các phi tần ở trong phòng không ngừng cười trêu nàng, trong lòng của Thượng cung bà cũng cảm thấy yên tâm hơn.Hừ, muốn lật đổ ta sao? Ngươi vẫn còn non lắm.Hoàng hậu đặt tách trà xuống chiếc bàn làm bằng gỗ lê, "Hử? Vậy ngươi nói xem có chỗ nào không thỏa đáng?"Vân Uyển Ca buông hạ tầm mắt, cung kính nói: "Mẫu đơn vốn được mệnh danh là vua của muôn hoa, ngụ ý mang đến phú quý, phúc lộc. Bây giờ lại bị thiếu mất một đóa, nô tỳ cho rằng điều này không phải ám chỉ việc phú quý không vẹn toàn, mà trái lại nó mang hàm ý phú quý vô biên, vương giả vô cương mới phải."Mọi người nhất thời im bặt, cẩn trọng cân nhắc từng câu từng chữ trong lời nói của Vân Uyển Ca.Hoàng hậu là người đầu tiên phản ứng, lập tức buông lỏng tách trà, vỗ tay tán thưởng, "Hay! Nói hay lắm, thiếu đi cánh hoa như vậy chẳng phải chỉ rõ ra rằng nó không có giới hạn hay sao?"Cô cô thân cận của Hoàng hậu lập tức tiếp lời: "Nương nương cơ trí hơn người, đây đúng là phú quý vô biên, vương giả vô cương. Nương nương, đây là điềm lành mới phải."Vân Uyển Ca lập tức nói thêm: "Nô tỳ cho rằng điều này là ý trời, tay nghề của Thượng cung đại nhân vốn rất tinh tế, cho dù Mộc Miên có chạm vào trâm vàng đi, nhưng do nương nương có thân phận cao quý, trâm vàng trước khi trình lên người nhất định sẽ được Thượng cung đại nhân kiểm tra cẩn thận một lần nữa, đến cùng vẫn sẽ phát hiện được chỗ bất ổn. Nhưng hiện tại không phải Thượng cung đại nhân đã xem qua rồi mà vẫn không tìm được dấu vết gì, chẳng phải tất thảy đều là trời xanh chúc phúc cho nương nương hay sao."Ánh mắt Hoàng Hậu khẽ sáng lên, nhìn lướt qua Thượng cung một cái, thần sắc không hề thay đổi, "Tâm tư của ngươi quả nhiên rất tinh tế, Cẩm Tú, ban thưởng!"Cô cô bên người Hoàng Hậu bưng đến một cái mâm chứa hai nén bạc, đứng trước mặt Vân Uyển Ca, cười nói: "Đây là phần thưởng nương nương ban cho, ngươi còn không mau tạ ơn lãnh thưởng?""Đa tạ nương nương ban tặng."Vân Uyển Ca cười lạnh nhìn về phía Thượng cung đang đỏ mắt nhìn nàng được ban thưởng.Những lời khi nãy nàng vừa nói tuy nghe qua tựa như đang giải vây cho Thượng cung, nhưng trên thực tế nàng đang chêm dầu vào lửa khiến cho Hoàng hậu nảy sinh khúc mắc với bà ta.Mặc dù nàng đã tìm được lý do cho việc cánh hoa mẫu đơn trên trâm vàng bị rơi ra khá hợp lý, nhưng Hoàng hậu chắc chắn cũng không ngu ngơ mà tin vào những lời hoa mỹ kia, nào là trời ban phúc lành, gì mà phúc lộc vô cương, nó chỉ càng khiến cho Hoàng hậu cảm thấy rằng phía Thượng cung bà giải thích qua loa cho xong chuyện, hoàn toàn không đặt Hoàng hậu như nàng vào trong tầm mắt, khiến nàng phải mất mặt!Các phi tần lập tức tìm mọi cách lấy lòng Hoàng hậu, Nhu quý phi thì muốn lạnh nhạt khiêu khích đôi câu, nhưng đến cùng cũng không tìm được cớ gì hợp lý, hiển nhiên cũng không ngu dại gì rước họa vào mình.Thượng cung dẫn theo Vân Uyển Ca và Mộc Miên rời đi, trong lòng có chút bất an. Lẽ nào chuyện này không phải do Vân Uyển Ca gây ra? Bằng không cô ta nhất định không nói đỡ giúp bà?Lúc nãy trong lòng Hoàng hậu đối với bà cũng rất bất mãn, chỉ cần nàng ta thừa cơ hất thêm một thau nước bẩn, thậm chí không cần thêm chứng cứ gì, thì đón chờ bà nhất định cũng là một trận đòn roi thừa sống thiếu chết.Nhưng bây giờ, bản thân bà lại bình yên vô sự, sau đó Hoàng hậu còn thưởng thêm hai nén bạc cho ả ta và Mộc Miên... Vân Uyển Ca đến cùng đang toan tính điều gì?

Chương 35: Phúc lộc vô cương!