Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…
Chương 87: Người tới từ Kinh Thành (hai)
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Nhược Vi đang suy nghĩ mình nên làm gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.Nhược Vi nghe tiếng gõ cửa thì bảo Xuân Phân ra ngoài xem là ai. Xuân Phân vừa mở cửa thì thấy A Phúc, nàng có chút kinh ngạc. Lúc này không phải là A Phúc nên ở bên Hiên Viên công tử sao?“A Phúc, sao ngươi lại tới đây, không phải là ngươi nên ở bên Hiên Viên thiếu gia sao?”“Xuân Phân, tiểu thư nhà ngươi có ở trong phòng không? Thiếu gia nhà ta mời tiểu thư nhà người đến phòng khách.”Nhược Vi ở trong phòng nghe giọng nói của A Phúc. Nàng đang tính kêu Xuân Phân cho A Phúc vào thì Xuân Phân đã nói là Hạo ca ca kêu A Phúc mời nàng qua phòng khách.Muốn nàng đến phòng khách. Nhược Vi không biết là có chuyện gì đang diễn ra. Không phải là Hao ca ca nên tiếp đón mấy người kia sao? Bảo nàng qua đó làm gì?Nhưng Nhược Vi cũng để Xuân Phân dìu mình đến phòng khách. Xuân Phân nói muốn cõng Nhược Vi, nhưng nàng không chịu.Thật ra thì vết thương của Nhược Vi đã tốt hơn nhiều. Nguyên nhân là do tối hôm qua nàng đã lặng lẽ vào không gian kín, dùng Linh Tuyền Thủy rửa sạch vết thương, lại tắm bằng nước Linh Tuyền Thủy nên bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều.Trên đường đi, Nhược Vi nghĩ tới vết thương của Hiên Viên Hạo thì làm sao có thể ra phòng khách được chứ, lỡ vết thương rách ra thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Nhược Vi lo lắng không thôi.Vì vậy nàng tăng nhanh bước chân, muốn mau chóng nhìn thấy Hiên Viên Hạo.Xuân Phân đỡ Nhược Vi đi tới trước cửa phòng khách, A Phúc thấy Nhược Vi đã đến thì vội vàng chạy vào thông báo cho thiếu gia nhà mình.Lúc này trong phòng khách, không khí có chút không tốt, sắc mặt Hiên Viên Hạo tái xanh, không biết là có chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra.A Phúc đi vào thì dã có một dự cảm không tốt, hắn rón rén đi đến bên cạnh thiếu gia nhà mình, nói nhỏ là Nhược Vi đang đứng ngoài cửa.Hiên Viên hạo nghe Nhược Vi đã tới thì sắc mặt tốt lên rất nhiều. Mà mấy người ở kinh thành thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.Lúc vị Tiểu Tổ Tông này phát giận thì không ai có thể ngăn lại được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, người nào có thể làm cho Tiểu Tổ Tông này hết giận ngay lập tức, thật là thần kỳ.Hiên Viên Hạo kêu A Phúc mời Nhược Vi vào phòng. Sau khi A Phúc rời đi thì tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa.Tới rồi, ngoài cửa có vài bóng người đang đi vào, càng lúc càng gần.Chỉ thấy hai vị cô nương đi đầu tiên, một trong hai người còn bị thương, A Phúc thì đi ở phía sau.Quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra, vị cô nương bị thương cho dù toàn thân vô lực tựa dựa vào người khác nhưng lại tỏa ra một loại thần thái khác người.Rõ ràng là cô nương đó chính là chủ nhân của người kia.Nhược Vi vào phòng thì phát hiện trong phòng ngoài Hiên Viên Hạo ra thì còn có ba người khác.Xem ra mấy người này đều là ba mươi tuổi trở lên, ai cũng để râu ria tùm lum. Nhược Vi không thích nam nhân để râu.Với kiểu ăn mặc này thì xem ra là quản sự, Nhược Vi thoải mái đi vào phòng.Hiên Viên hạo thấy Nhược Vi đi vào thì ngoắc ngoắc tay với nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mìnhNhược Vi thấy sắc mặt của hắn bình thường thì cũng bớt lo lắng.Nàng nghĩ thầm có thể là Hạo ca ca cũng uống Linh Tuyền Thủy nên mới mau khỏe lại như vậy.Xuân Phân đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên thiếu gia rồi cũng tự động lui ra ngoài.Nhược Vi quan sát nét mặt của Hiên Viên Hạo, nàng chỉ sợ hắn không thoải mái nhưng lại cố nén đau.Hiên Viên Hạo cười cười an ủi Nhược Vi, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Tâm trạng bực bội vừa rồi cũng biến mất.
Nhược Vi đang suy nghĩ mình nên làm gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.
Nhược Vi nghe tiếng gõ cửa thì bảo Xuân Phân ra ngoài xem là ai. Xuân Phân vừa mở cửa thì thấy A Phúc, nàng có chút kinh ngạc. Lúc này không phải là A Phúc nên ở bên Hiên Viên công tử sao?
“A Phúc, sao ngươi lại tới đây, không phải là ngươi nên ở bên Hiên Viên thiếu gia sao?”
“Xuân Phân, tiểu thư nhà ngươi có ở trong phòng không? Thiếu gia nhà ta mời tiểu thư nhà người đến phòng khách.”
Nhược Vi ở trong phòng nghe giọng nói của A Phúc. Nàng đang tính kêu Xuân Phân cho A Phúc vào thì Xuân Phân đã nói là Hạo ca ca kêu A Phúc mời nàng qua phòng khách.
Muốn nàng đến phòng khách. Nhược Vi không biết là có chuyện gì đang diễn ra. Không phải là Hao ca ca nên tiếp đón mấy người kia sao? Bảo nàng qua đó làm gì?
Nhưng Nhược Vi cũng để Xuân Phân dìu mình đến phòng khách. Xuân Phân nói muốn cõng Nhược Vi, nhưng nàng không chịu.
Thật ra thì vết thương của Nhược Vi đã tốt hơn nhiều. Nguyên nhân là do tối hôm qua nàng đã lặng lẽ vào không gian kín, dùng Linh Tuyền Thủy rửa sạch vết thương, lại tắm bằng nước Linh Tuyền Thủy nên bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều.
Trên đường đi, Nhược Vi nghĩ tới vết thương của Hiên Viên Hạo thì làm sao có thể ra phòng khách được chứ, lỡ vết thương rách ra thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Nhược Vi lo lắng không thôi.
Vì vậy nàng tăng nhanh bước chân, muốn mau chóng nhìn thấy Hiên Viên Hạo.
Xuân Phân đỡ Nhược Vi đi tới trước cửa phòng khách, A Phúc thấy Nhược Vi đã đến thì vội vàng chạy vào thông báo cho thiếu gia nhà mình.
Lúc này trong phòng khách, không khí có chút không tốt, sắc mặt Hiên Viên Hạo tái xanh, không biết là có chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra.
A Phúc đi vào thì dã có một dự cảm không tốt, hắn rón rén đi đến bên cạnh thiếu gia nhà mình, nói nhỏ là Nhược Vi đang đứng ngoài cửa.
Hiên Viên hạo nghe Nhược Vi đã tới thì sắc mặt tốt lên rất nhiều. Mà mấy người ở kinh thành thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.
Lúc vị Tiểu Tổ Tông này phát giận thì không ai có thể ngăn lại được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, người nào có thể làm cho Tiểu Tổ Tông này hết giận ngay lập tức, thật là thần kỳ.
Hiên Viên Hạo kêu A Phúc mời Nhược Vi vào phòng. Sau khi A Phúc rời đi thì tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Tới rồi, ngoài cửa có vài bóng người đang đi vào, càng lúc càng gần.
Chỉ thấy hai vị cô nương đi đầu tiên, một trong hai người còn bị thương, A Phúc thì đi ở phía sau.
Quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra, vị cô nương bị thương cho dù toàn thân vô lực tựa dựa vào người khác nhưng lại tỏa ra một loại thần thái khác người.
Rõ ràng là cô nương đó chính là chủ nhân của người kia.
Nhược Vi vào phòng thì phát hiện trong phòng ngoài Hiên Viên Hạo ra thì còn có ba người khác.
Xem ra mấy người này đều là ba mươi tuổi trở lên, ai cũng để râu ria tùm lum. Nhược Vi không thích nam nhân để râu.
Với kiểu ăn mặc này thì xem ra là quản sự, Nhược Vi thoải mái đi vào phòng.
Hiên Viên hạo thấy Nhược Vi đi vào thì ngoắc ngoắc tay với nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mình
Nhược Vi thấy sắc mặt của hắn bình thường thì cũng bớt lo lắng.
Nàng nghĩ thầm có thể là Hạo ca ca cũng uống Linh Tuyền Thủy nên mới mau khỏe lại như vậy.
Xuân Phân đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên thiếu gia rồi cũng tự động lui ra ngoài.
Nhược Vi quan sát nét mặt của Hiên Viên Hạo, nàng chỉ sợ hắn không thoải mái nhưng lại cố nén đau.
Hiên Viên Hạo cười cười an ủi Nhược Vi, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Tâm trạng bực bội vừa rồi cũng biến mất.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Nhược Vi đang suy nghĩ mình nên làm gì thì ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa.Nhược Vi nghe tiếng gõ cửa thì bảo Xuân Phân ra ngoài xem là ai. Xuân Phân vừa mở cửa thì thấy A Phúc, nàng có chút kinh ngạc. Lúc này không phải là A Phúc nên ở bên Hiên Viên công tử sao?“A Phúc, sao ngươi lại tới đây, không phải là ngươi nên ở bên Hiên Viên thiếu gia sao?”“Xuân Phân, tiểu thư nhà ngươi có ở trong phòng không? Thiếu gia nhà ta mời tiểu thư nhà người đến phòng khách.”Nhược Vi ở trong phòng nghe giọng nói của A Phúc. Nàng đang tính kêu Xuân Phân cho A Phúc vào thì Xuân Phân đã nói là Hạo ca ca kêu A Phúc mời nàng qua phòng khách.Muốn nàng đến phòng khách. Nhược Vi không biết là có chuyện gì đang diễn ra. Không phải là Hao ca ca nên tiếp đón mấy người kia sao? Bảo nàng qua đó làm gì?Nhưng Nhược Vi cũng để Xuân Phân dìu mình đến phòng khách. Xuân Phân nói muốn cõng Nhược Vi, nhưng nàng không chịu.Thật ra thì vết thương của Nhược Vi đã tốt hơn nhiều. Nguyên nhân là do tối hôm qua nàng đã lặng lẽ vào không gian kín, dùng Linh Tuyền Thủy rửa sạch vết thương, lại tắm bằng nước Linh Tuyền Thủy nên bây giờ đã khỏe hơn rất nhiều.Trên đường đi, Nhược Vi nghĩ tới vết thương của Hiên Viên Hạo thì làm sao có thể ra phòng khách được chứ, lỡ vết thương rách ra thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây, Nhược Vi lo lắng không thôi.Vì vậy nàng tăng nhanh bước chân, muốn mau chóng nhìn thấy Hiên Viên Hạo.Xuân Phân đỡ Nhược Vi đi tới trước cửa phòng khách, A Phúc thấy Nhược Vi đã đến thì vội vàng chạy vào thông báo cho thiếu gia nhà mình.Lúc này trong phòng khách, không khí có chút không tốt, sắc mặt Hiên Viên Hạo tái xanh, không biết là có chuyện nghiêm trọng gì đã xảy ra.A Phúc đi vào thì dã có một dự cảm không tốt, hắn rón rén đi đến bên cạnh thiếu gia nhà mình, nói nhỏ là Nhược Vi đang đứng ngoài cửa.Hiên Viên hạo nghe Nhược Vi đã tới thì sắc mặt tốt lên rất nhiều. Mà mấy người ở kinh thành thấy thế thì ngạc nhiên không thôi, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây.Lúc vị Tiểu Tổ Tông này phát giận thì không ai có thể ngăn lại được. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, người nào có thể làm cho Tiểu Tổ Tông này hết giận ngay lập tức, thật là thần kỳ.Hiên Viên Hạo kêu A Phúc mời Nhược Vi vào phòng. Sau khi A Phúc rời đi thì tầm mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa.Tới rồi, ngoài cửa có vài bóng người đang đi vào, càng lúc càng gần.Chỉ thấy hai vị cô nương đi đầu tiên, một trong hai người còn bị thương, A Phúc thì đi ở phía sau.Quan sát cẩn thận thì có thể phát hiện ra, vị cô nương bị thương cho dù toàn thân vô lực tựa dựa vào người khác nhưng lại tỏa ra một loại thần thái khác người.Rõ ràng là cô nương đó chính là chủ nhân của người kia.Nhược Vi vào phòng thì phát hiện trong phòng ngoài Hiên Viên Hạo ra thì còn có ba người khác.Xem ra mấy người này đều là ba mươi tuổi trở lên, ai cũng để râu ria tùm lum. Nhược Vi không thích nam nhân để râu.Với kiểu ăn mặc này thì xem ra là quản sự, Nhược Vi thoải mái đi vào phòng.Hiên Viên hạo thấy Nhược Vi đi vào thì ngoắc ngoắc tay với nàng, bảo nàng ngồi xuống bên cạnh mìnhNhược Vi thấy sắc mặt của hắn bình thường thì cũng bớt lo lắng.Nàng nghĩ thầm có thể là Hạo ca ca cũng uống Linh Tuyền Thủy nên mới mau khỏe lại như vậy.Xuân Phân đỡ tiểu thư nhà mình ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên thiếu gia rồi cũng tự động lui ra ngoài.Nhược Vi quan sát nét mặt của Hiên Viên Hạo, nàng chỉ sợ hắn không thoải mái nhưng lại cố nén đau.Hiên Viên Hạo cười cười an ủi Nhược Vi, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào. Tâm trạng bực bội vừa rồi cũng biến mất.