Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…

Chương 100: Bắt đầu làm việc (một)

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Cuối cùng xưởng cũng xây xong, Nhược Vi vui mừng ra mặt, ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của nàng.Đã có xưởng thì bắt đầu sản xuất thôi. Nhược Vi sai người đi mấy tiệm vải lớn mua vải lẻ về.Mấy thứ này về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng được. Nhược Vi mong là có thể bắt đầu công việc nhanh một chút.Đồng thời nàng còn mua rất nhiều bông vải, nữ nhân tháng nào cũng có nguyệt sự, nếu nàng mở rộng về lĩnh vực này thì nhất định sẽ bán rất chạy.Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Nhược Vi nói Liễu thẩm dẫn vài người đi mua thức ăn làm một bữa cơm cho mấy nhân công.Trong khoảng thời gian này vì Nhược Vi muốn mau chóng xây xong xưởng nên mấy nhân công này rất vất vả. Nàng muốn làm một bữa cơm ngon để cảm tạ họ.Hơn nữa nàng còn tăng tiền công thêm một chút. Mặc dù bọn họ làm việc rất mệt nhưng kiếm được chút bạc thì có còn hơn không.Nhược Vi cũng không bạc đãi bọn họ, vì vậy mặc dù rất mệt nhưng bọn họ vẫn rất thích làm việc cho Nhược Vi.Hôm sau, Nhược Vi kêu mọi người mang vải vóc và bông vải đến xưởng, sau đó nàng lại mua thêm nhiều thứ khác.Cứ như vậy hai ngày sau, xưởng đã bố trí xong, có thể gọi công nhân vào làm việc rồi. Nhược Vi bảo Lưu thẩm truyền tin.Hôm sau, qua giờ Thìn, Nhược Vi mang theo Hạ Chí đến xưởng. Lúc nàng đến nơi thì mọi người đã tập hợp đầy đủ, ai cũng rối rít tươi cười chào hỏi nàng.Nhược Vi cũng nhiệt tình chào hỏi họ. Mọi người thấy nàng thân thiện như thế thì cũng bớt lo lắng.Nhược Vi kêu Hạ Chí mở cửa chính ra, dẫn mọi người đi vào. Vì hôm nay là ngày đầu làm việc nên nàng tập hợp mọi người ở trong sân. Còn mình thì đứng trên bục cao chuẩn bị nói rõ quy định của xưởng.Mọi người thấy Nhược Vi đứng ở trên cao thì liền im lặng. Mặc dù nàng còn nhỏ nhưng khí thế đó đủ để làm mọi người ngưỡng mộ.Nhược Vi thấy mọi người im lặng thì hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Các vị, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, Nhược Vi muốn nói rõ quy định trong xưởng trước để sau này không phải tranh chấp.”"Ở xưởng, điều thứ nhất, không được nói cho bên ngoài biết trong xưởng đang làm gì, người nhà cũng không được. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta cũng sẽ đưa lên quan.”"Thứ hai, không thể đem đồ của xưởng ra ngoài, một khi bị phát hiện, cũng sẽ đưa lên quan.”"Dĩ nhiên, không vi phạm quy định, cần cù làm việc thì sẽ được thưởng.”"Nếu như có ai cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể rời đi, người làm việc ở đây ai cũng phải ký khế ước, chuyện này chắc mọi người cũng nghe rồi.”Nhược Vi quét mắt đám người một cái, thấy mọi người vẫn đang châu đầu vào nhau.Qua một lúc, cũng không có ai rời đi. Nhược Vi thấy vậy thì liền cho họ ký khế ước. Nhược Vi dẫn nữ nhân đi tới nơi khác, Liễu Vượng dẫn nam nhân vào phòng khác kí khế ước.Mọi người vào phòng thì thấy cách bài trí rất lạ mắt thì rối rít hẳn lên.Nhược Vi trang trí xưởng theo phong cách hiện đại, làm vậy sẽ tăng nhanh năng suất.Nhược Vi giao công việc và vị trí cho mọi người xong thì liền để cho họ làm việc.

Cuối cùng xưởng cũng xây xong, Nhược Vi vui mừng ra mặt, ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của nàng.

Đã có xưởng thì bắt đầu sản xuất thôi. Nhược Vi sai người đi mấy tiệm vải lớn mua vải lẻ về.

Mấy thứ này về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng được. Nhược Vi mong là có thể bắt đầu công việc nhanh một chút.

Đồng thời nàng còn mua rất nhiều bông vải, nữ nhân tháng nào cũng có nguyệt sự, nếu nàng mở rộng về lĩnh vực này thì nhất định sẽ bán rất chạy.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Nhược Vi nói Liễu thẩm dẫn vài người đi mua thức ăn làm một bữa cơm cho mấy nhân công.

Trong khoảng thời gian này vì Nhược Vi muốn mau chóng xây xong xưởng nên mấy nhân công này rất vất vả. Nàng muốn làm một bữa cơm ngon để cảm tạ họ.

Hơn nữa nàng còn tăng tiền công thêm một chút. Mặc dù bọn họ làm việc rất mệt nhưng kiếm được chút bạc thì có còn hơn không.

Nhược Vi cũng không bạc đãi bọn họ, vì vậy mặc dù rất mệt nhưng bọn họ vẫn rất thích làm việc cho Nhược Vi.

Hôm sau, Nhược Vi kêu mọi người mang vải vóc và bông vải đến xưởng, sau đó nàng lại mua thêm nhiều thứ khác.

Cứ như vậy hai ngày sau, xưởng đã bố trí xong, có thể gọi công nhân vào làm việc rồi. Nhược Vi bảo Lưu thẩm truyền tin.

Hôm sau, qua giờ Thìn, Nhược Vi mang theo Hạ Chí đến xưởng. Lúc nàng đến nơi thì mọi người đã tập hợp đầy đủ, ai cũng rối rít tươi cười chào hỏi nàng.

Nhược Vi cũng nhiệt tình chào hỏi họ. Mọi người thấy nàng thân thiện như thế thì cũng bớt lo lắng.

Nhược Vi kêu Hạ Chí mở cửa chính ra, dẫn mọi người đi vào. Vì hôm nay là ngày đầu làm việc nên nàng tập hợp mọi người ở trong sân. Còn mình thì đứng trên bục cao chuẩn bị nói rõ quy định của xưởng.

Mọi người thấy Nhược Vi đứng ở trên cao thì liền im lặng. Mặc dù nàng còn nhỏ nhưng khí thế đó đủ để làm mọi người ngưỡng mộ.

Nhược Vi thấy mọi người im lặng thì hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Các vị, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, Nhược Vi muốn nói rõ quy định trong xưởng trước để sau này không phải tranh chấp.”

"Ở xưởng, điều thứ nhất, không được nói cho bên ngoài biết trong xưởng đang làm gì, người nhà cũng không được. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta cũng sẽ đưa lên quan.”

"Thứ hai, không thể đem đồ của xưởng ra ngoài, một khi bị phát hiện, cũng sẽ đưa lên quan.”

"Dĩ nhiên, không vi phạm quy định, cần cù làm việc thì sẽ được thưởng.”

"Nếu như có ai cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể rời đi, người làm việc ở đây ai cũng phải ký khế ước, chuyện này chắc mọi người cũng nghe rồi.”

Nhược Vi quét mắt đám người một cái, thấy mọi người vẫn đang châu đầu vào nhau.

Qua một lúc, cũng không có ai rời đi. Nhược Vi thấy vậy thì liền cho họ ký khế ước. Nhược Vi dẫn nữ nhân đi tới nơi khác, Liễu Vượng dẫn nam nhân vào phòng khác kí khế ước.

Mọi người vào phòng thì thấy cách bài trí rất lạ mắt thì rối rít hẳn lên.

Nhược Vi trang trí xưởng theo phong cách hiện đại, làm vậy sẽ tăng nhanh năng suất.

Nhược Vi giao công việc và vị trí cho mọi người xong thì liền để cho họ làm việc.

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Cuối cùng xưởng cũng xây xong, Nhược Vi vui mừng ra mặt, ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của nàng.Đã có xưởng thì bắt đầu sản xuất thôi. Nhược Vi sai người đi mấy tiệm vải lớn mua vải lẻ về.Mấy thứ này về sau chắc chắn sẽ có chỗ dùng được. Nhược Vi mong là có thể bắt đầu công việc nhanh một chút.Đồng thời nàng còn mua rất nhiều bông vải, nữ nhân tháng nào cũng có nguyệt sự, nếu nàng mở rộng về lĩnh vực này thì nhất định sẽ bán rất chạy.Sau khi xong xuôi mọi chuyện, Nhược Vi nói Liễu thẩm dẫn vài người đi mua thức ăn làm một bữa cơm cho mấy nhân công.Trong khoảng thời gian này vì Nhược Vi muốn mau chóng xây xong xưởng nên mấy nhân công này rất vất vả. Nàng muốn làm một bữa cơm ngon để cảm tạ họ.Hơn nữa nàng còn tăng tiền công thêm một chút. Mặc dù bọn họ làm việc rất mệt nhưng kiếm được chút bạc thì có còn hơn không.Nhược Vi cũng không bạc đãi bọn họ, vì vậy mặc dù rất mệt nhưng bọn họ vẫn rất thích làm việc cho Nhược Vi.Hôm sau, Nhược Vi kêu mọi người mang vải vóc và bông vải đến xưởng, sau đó nàng lại mua thêm nhiều thứ khác.Cứ như vậy hai ngày sau, xưởng đã bố trí xong, có thể gọi công nhân vào làm việc rồi. Nhược Vi bảo Lưu thẩm truyền tin.Hôm sau, qua giờ Thìn, Nhược Vi mang theo Hạ Chí đến xưởng. Lúc nàng đến nơi thì mọi người đã tập hợp đầy đủ, ai cũng rối rít tươi cười chào hỏi nàng.Nhược Vi cũng nhiệt tình chào hỏi họ. Mọi người thấy nàng thân thiện như thế thì cũng bớt lo lắng.Nhược Vi kêu Hạ Chí mở cửa chính ra, dẫn mọi người đi vào. Vì hôm nay là ngày đầu làm việc nên nàng tập hợp mọi người ở trong sân. Còn mình thì đứng trên bục cao chuẩn bị nói rõ quy định của xưởng.Mọi người thấy Nhược Vi đứng ở trên cao thì liền im lặng. Mặc dù nàng còn nhỏ nhưng khí thế đó đủ để làm mọi người ngưỡng mộ.Nhược Vi thấy mọi người im lặng thì hắng giọng một cái, mở miệng nói: "Các vị, hôm nay là ngày làm việc đầu tiên, Nhược Vi muốn nói rõ quy định trong xưởng trước để sau này không phải tranh chấp.”"Ở xưởng, điều thứ nhất, không được nói cho bên ngoài biết trong xưởng đang làm gì, người nhà cũng không được. Mặc kệ là cố ý hay vô tình, ta cũng sẽ đưa lên quan.”"Thứ hai, không thể đem đồ của xưởng ra ngoài, một khi bị phát hiện, cũng sẽ đưa lên quan.”"Dĩ nhiên, không vi phạm quy định, cần cù làm việc thì sẽ được thưởng.”"Nếu như có ai cảm thấy không làm được thì bây giờ có thể rời đi, người làm việc ở đây ai cũng phải ký khế ước, chuyện này chắc mọi người cũng nghe rồi.”Nhược Vi quét mắt đám người một cái, thấy mọi người vẫn đang châu đầu vào nhau.Qua một lúc, cũng không có ai rời đi. Nhược Vi thấy vậy thì liền cho họ ký khế ước. Nhược Vi dẫn nữ nhân đi tới nơi khác, Liễu Vượng dẫn nam nhân vào phòng khác kí khế ước.Mọi người vào phòng thì thấy cách bài trí rất lạ mắt thì rối rít hẳn lên.Nhược Vi trang trí xưởng theo phong cách hiện đại, làm vậy sẽ tăng nhanh năng suất.Nhược Vi giao công việc và vị trí cho mọi người xong thì liền để cho họ làm việc.

Chương 100: Bắt đầu làm việc (một)