Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…
Chương 108: Sinh nhật (hai)
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… "Cái nha đầu nhà ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy, thật là một nha đầu hư hỏng nhẫn tâm, không cho lão già cơm ăn."Quái lão đầu tức giận mở cửa phòng ra, thấy Nhược Vi cười hì hì nhìn mình, thì biết rõ mình lại bị nha đầu này đùa bỡn."Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy cái khay trong tay Nhược Vi, đặt lên bàn, cầm đũa tự mình ngây ngất ăn mỳ trường thọ.Dùng linh tuyền thủy để nấu nước dùng, hơn nữa tay nghề Nhược Vi rất tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị rất đặc biệt, chén mỳ trường thọ to đang được Quái lão đầu ăn như hổ đói, một lúc sau đã thấy đáy, đến nước cũng uống sạch bong.Nhược Vi thấy thật vui vẻ, dù sao đây cũng là do mình đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ."Sao lại chỉ có mỗi tô mì thôi vậy, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa xuống, bắt đầu dài dòng."Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng không có, buổi trưa vốn đang tính bảo mọi người làm đồ ăn ngon, bây giờ xem ra chắc là không cần thiết rồi.""Ai, tiểu nha đầu sao lại như vậy, ai chê, ở đâu, sao ta không nhìn thấy."Nhược Vi bật cười một tiếng, Quái lão đầu cũng không để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí thì không dám làm như tiểu thư nhà mình quang minh chính đại bật cười như vậy, nhưng cũng cười đến run cả lên.Đông Chí nghĩ thầm, cũng chỉ có trước mặt tiểu thư sư phụ mới ăn vạ như vậy thôi."Tốt lắm, lão nhân gia nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài.""Ừ, nhanh đi, nhanh đi." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền không chú ý đến cái gì nữa rồi.Đông Chí thu thập bát đũa đi theo sau Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp đi, rồi trở lại thư phòng tìm ta.""Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.Đi vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong ngực móc ra một tờ giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp trên giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy trên đó viết những chuyện cần làm trong ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi, bất luận ai xem cũng có thể làm theo được."Tiểu thư, việc của nô tỳ đã xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa đợi chỉ thị của Nhược Vi."Ừ, vào đi.""Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, thì biết tiểu thư lại đang nghĩ chuyện sinh nhật của sư phụ rồi."Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt chứ?""Tiểu thư, đều làm xong, sẽ không xảy ra sự cố gì." Đông Chí làm rất để tâm đối với chuyện tiểu thư giao cho mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."Ừ, vậy thì tốt."Nhược Vi cũng biết rõ năng lực xử lý công việc của người bên cạnh.Xác định không có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng."Khóa cửa lại."Mặc dù thư phòng không có đồ quý trọng gì, nhưng sổ sách của hai cửa hàng cũng để ở đây."Đi thôi, qua phòng bếp chuẩn bị một chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm nhiều món ăn hơn thường ngày."Đến phòng bếp, Liễu thẩm đã ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ. "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó đã chuẩn bị xong.""Ừ, đã biết, Liễu thẩm đi làm việc đi""Dạ, tiểu thư.""Đông Chí, chặt mấy cái xương to này ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương."Dạ, tiểu thư."Hai chủ tớ ở lại phòng bếp cả buổi trưa, phòng bếp thỉnh thoảng lại toát ra mùi thơm, làm mọi người không ngừng nuốt nước miếng."Tiểu thư, đã làm xong, có giống như ngày hôm qua đã nói không vậy.""Ừ, ngươi kêu người vào phòng bếp bưng đồ ăn lên đi.""Dạ, tiểu thư."
"Cái nha đầu nhà ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy, thật là một nha đầu hư hỏng nhẫn tâm, không cho lão già cơm ăn."
Quái lão đầu tức giận mở cửa phòng ra, thấy Nhược Vi cười hì hì nhìn mình, thì biết rõ mình lại bị nha đầu này đùa bỡn.
"Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy cái khay trong tay Nhược Vi, đặt lên bàn, cầm đũa tự mình ngây ngất ăn mỳ trường thọ.
Dùng linh tuyền thủy để nấu nước dùng, hơn nữa tay nghề Nhược Vi rất tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị rất đặc biệt, chén mỳ trường thọ to đang được Quái lão đầu ăn như hổ đói, một lúc sau đã thấy đáy, đến nước cũng uống sạch bong.
Nhược Vi thấy thật vui vẻ, dù sao đây cũng là do mình đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ.
"Sao lại chỉ có mỗi tô mì thôi vậy, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa xuống, bắt đầu dài dòng.
"Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng không có, buổi trưa vốn đang tính bảo mọi người làm đồ ăn ngon, bây giờ xem ra chắc là không cần thiết rồi."
"Ai, tiểu nha đầu sao lại như vậy, ai chê, ở đâu, sao ta không nhìn thấy."
Nhược Vi bật cười một tiếng, Quái lão đầu cũng không để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí thì không dám làm như tiểu thư nhà mình quang minh chính đại bật cười như vậy, nhưng cũng cười đến run cả lên.
Đông Chí nghĩ thầm, cũng chỉ có trước mặt tiểu thư sư phụ mới ăn vạ như vậy thôi.
"Tốt lắm, lão nhân gia nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài."
"Ừ, nhanh đi, nhanh đi." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền không chú ý đến cái gì nữa rồi.
Đông Chí thu thập bát đũa đi theo sau Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp đi, rồi trở lại thư phòng tìm ta."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.
Đi vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong ngực móc ra một tờ giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp trên giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy trên đó viết những chuyện cần làm trong ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi, bất luận ai xem cũng có thể làm theo được.
"Tiểu thư, việc của nô tỳ đã xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa đợi chỉ thị của Nhược Vi.
"Ừ, vào đi."
"Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, thì biết tiểu thư lại đang nghĩ chuyện sinh nhật của sư phụ rồi.
"Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt chứ?"
"Tiểu thư, đều làm xong, sẽ không xảy ra sự cố gì." Đông Chí làm rất để tâm đối với chuyện tiểu thư giao cho mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
"Ừ, vậy thì tốt."Nhược Vi cũng biết rõ năng lực xử lý công việc của người bên cạnh.
Xác định không có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng.
"Khóa cửa lại."Mặc dù thư phòng không có đồ quý trọng gì, nhưng sổ sách của hai cửa hàng cũng để ở đây.
"Đi thôi, qua phòng bếp chuẩn bị một chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm nhiều món ăn hơn thường ngày."
Đến phòng bếp, Liễu thẩm đã ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ. "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó đã chuẩn bị xong."
"Ừ, đã biết, Liễu thẩm đi làm việc đi"
"Dạ, tiểu thư."
"Đông Chí, chặt mấy cái xương to này ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương.
"Dạ, tiểu thư."
Hai chủ tớ ở lại phòng bếp cả buổi trưa, phòng bếp thỉnh thoảng lại toát ra mùi thơm, làm mọi người không ngừng nuốt nước miếng.
"Tiểu thư, đã làm xong, có giống như ngày hôm qua đã nói không vậy."
"Ừ, ngươi kêu người vào phòng bếp bưng đồ ăn lên đi."
"Dạ, tiểu thư."
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… "Cái nha đầu nhà ngươi tại sao có thể đối với ta như vậy, thật là một nha đầu hư hỏng nhẫn tâm, không cho lão già cơm ăn."Quái lão đầu tức giận mở cửa phòng ra, thấy Nhược Vi cười hì hì nhìn mình, thì biết rõ mình lại bị nha đầu này đùa bỡn."Hừ." Quái lão đầu đoạt lấy cái khay trong tay Nhược Vi, đặt lên bàn, cầm đũa tự mình ngây ngất ăn mỳ trường thọ.Dùng linh tuyền thủy để nấu nước dùng, hơn nữa tay nghề Nhược Vi rất tốt, mỳ trường thọ làm mùi vị rất đặc biệt, chén mỳ trường thọ to đang được Quái lão đầu ăn như hổ đói, một lúc sau đã thấy đáy, đến nước cũng uống sạch bong.Nhược Vi thấy thật vui vẻ, dù sao đây cũng là do mình đặc biệt làm, có người cổ động dĩ nhiên là vui vẻ."Sao lại chỉ có mỗi tô mì thôi vậy, nha đầu hẹp hòi." Quái lão đầu để chén đũa xuống, bắt đầu dài dòng."Hừ, thiệt là, lại ghét bỏ, lần sau sợi mì cũng không có, buổi trưa vốn đang tính bảo mọi người làm đồ ăn ngon, bây giờ xem ra chắc là không cần thiết rồi.""Ai, tiểu nha đầu sao lại như vậy, ai chê, ở đâu, sao ta không nhìn thấy."Nhược Vi bật cười một tiếng, Quái lão đầu cũng không để ý Nhược Vi giễu cợt mình, Đông Chí thì không dám làm như tiểu thư nhà mình quang minh chính đại bật cười như vậy, nhưng cũng cười đến run cả lên.Đông Chí nghĩ thầm, cũng chỉ có trước mặt tiểu thư sư phụ mới ăn vạ như vậy thôi."Tốt lắm, lão nhân gia nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho ngài.""Ừ, nhanh đi, nhanh đi." Lão già này, vừa nghe đến ăn ngon liền không chú ý đến cái gì nữa rồi.Đông Chí thu thập bát đũa đi theo sau Nhược Vi, ra khỏi phòng Quái lão đầu, "Đông chí, ngươi trước cầm chén đũa đưa đến phòng bếp đi, rồi trở lại thư phòng tìm ta.""Dạ, tiểu thư." Đông Chí hành lễ lui ra.Đi vào thư phòng, Nhược Vi ngồi vào trước bàn đọc sách, từ trong ngực móc ra một tờ giấy, cẩn thận mở ra, chữ viết xinh đẹp trên giấy nhảy vào tầm mắt, chỉ thấy trên đó viết những chuyện cần làm trong ngày hôm nay, sắp xếp xong xuôi, bất luận ai xem cũng có thể làm theo được."Tiểu thư, việc của nô tỳ đã xong xuôi rồi." Đông Chí đứng ở ngoài cửa đợi chỉ thị của Nhược Vi."Ừ, vào đi.""Dạ, tiểu thư." Đông Chí cẩn thận mở cửa thư phòng, thấy tiểu thư nhà mình vẫn còn nhìn trang giấy, thì biết tiểu thư lại đang nghĩ chuyện sinh nhật của sư phụ rồi."Đông Chí, việc ngày hôm qua giao cho ngươi đều làm tốt chứ?""Tiểu thư, đều làm xong, sẽ không xảy ra sự cố gì." Đông Chí làm rất để tâm đối với chuyện tiểu thư giao cho mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."Ừ, vậy thì tốt."Nhược Vi cũng biết rõ năng lực xử lý công việc của người bên cạnh.Xác định không có bỏ sót chuyện gì, Nhược Vi mới đứng dậy ra khỏi thư phòng."Khóa cửa lại."Mặc dù thư phòng không có đồ quý trọng gì, nhưng sổ sách của hai cửa hàng cũng để ở đây."Đi thôi, qua phòng bếp chuẩn bị một chút trước, buổi trưa hôm nay phải làm nhiều món ăn hơn thường ngày."Đến phòng bếp, Liễu thẩm đã ở đó rồi, thấy Nhược Vi mang theo Đông Chí tới, vội vàng tiến lên hành lễ. "Tiểu thư, nguyên liệu ngày hôm qua phân phó đã chuẩn bị xong.""Ừ, đã biết, Liễu thẩm đi làm việc đi""Dạ, tiểu thư.""Đông Chí, chặt mấy cái xương to này ra.” Nhược Vi chỉ chỉ mấy cái xương."Dạ, tiểu thư."Hai chủ tớ ở lại phòng bếp cả buổi trưa, phòng bếp thỉnh thoảng lại toát ra mùi thơm, làm mọi người không ngừng nuốt nước miếng."Tiểu thư, đã làm xong, có giống như ngày hôm qua đã nói không vậy.""Ừ, ngươi kêu người vào phòng bếp bưng đồ ăn lên đi.""Dạ, tiểu thư."