Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…
Chương 116: Dàn xếp (hai)
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Hai phụ nhân mang thức ăn từ bên ngoài vào, để đồ ăn lên bàn rồi nói: “Nô tỳ thỉnh an tiểu thư, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Sau đó dập đầu một cách cung kính."Được rồi, đứng lên đi, ở đây không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi, đến lúc có người gọi thì dọn dẹp bàn sau, Xuân Phân, thưởng cho họ đi.""Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cầm hai túi tiền đưa cho hai người. Đây vốn là số tiền dùng để thưởng cho người làm, lúc nào Xuân Phân cũng mang theo trên người."Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư." Hai phụ nhân nhận được tiền thưởng thì vui mừng không thôi.Hai người cũng không ngờ Nhược Vi sẽ thưởng cho họ. Bây giờ hai người đang rối tinh rối mù cả lên vì được khen ngợi.Hai phụ nhân vui mừng cầm tiền thưởng lui ra ngoài. Xuân Phân và Hạ Chí bắt đầu bày cơm, Thu Phân và Đông Chí thì đang thu dọn đồ đạc. Khi đến thành Thanh Châu này Nhược Vi chia bốn người thành hai nhóm, thay phiên nhau làm việc.Khi cơm được bày xong thì Nhược Vi nói: “Được rồi, các ngươi cũng đi ăn cơm đi, cứ ăn từ từ thôi, không cần gấp gáp.”"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cùng Hạ Chí nghe lời lui ra ngoài, bởi vì các nàng biết là tiểu thư sợ các nàng đói bụng."Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Đào Đào và Thụy ca uống miếng canh trước đi.” Nhược Vi múc canh cho Đào Đào và Thụy ca.Trên bàn tổng cộng có chín món ăn, trong đó có một món canh, chay mặn phối hợp với nhau, xem ra cũng không tệ lắm."Tỷ tỷ, món cá chua ngọt này ngon quá, ngày mai có được ăn nữa không?” Đào Đào dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Nhược Vi."Được chứ, còn Thụy ca muốn ăn món gì, tỷ tỷ sẽ nói đầu bếp ngày mai làm cho đệ ăn.”…Ba tỷ đệ ăn bữa tối với không khí vô cùng ấm áp. Người làm đúng giờ đến dọn dẹp bát đũa.Sau khi ăn cơm xong, bụng của ba tỷ đệ căng tròn cả lên. Nhược Vi mang theo hai tiểu bánh bao đi dạo cho tiêu cơm.Xuân Phân và Hạ Chí xách đèn lồng đi phía sau, Nhược Vi dắt Thụy ca và Đào Đào đi phía trước: “Đào Đào và Thụy ca thấy nơi này như thế nào?”"Rất đẹp.” Đào Đào trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình. Mấy năm qua dưới sự bảo vệ của Nhược Vi, cuộc sống của Đào Đào trải qua rất hồn nhiên, vui vẻ, suy nghĩ có chút đơn giản nhưng mà lại không dễ bị người ta ăn h**p. Nhược Vi đã giảng giải rất nhiều tư tưởng hiện đại cho Thụy ca và Đào Đào nghe.Vì vậy lần này Nhược Vi muốn dẫn Đào Đào đến đây để va chạm với thực tế, mà nàng không yên tâm khi để Đào Đào ở nhà một mình.Thụy ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Nơi này rất phồn hoa, rất nhiều người có tiền.”Vốn là Nhược Vi muốn để đến năm sau mới cho Thụy ca thi Hương. Nhưng thầy giáo của Thụy ca – Cố Khải lại nói là có thể để cho đệ ấy thử một lần. Nhược Vi cũng không ngăn cản, lần này không đậu thì lần sau thi lại. Ở phương diện này, Nhược Vi không hề gây áp lực cho hai đệ đệ mình.Thụy ca bây giờ đã mười tuổi, rất có thiên phú ở phương diện học vấn. Đây cũng là nguyên nhân Cố Khải nguyện ý ở lại Liễu gia thôn. Cố Khải nói là có thể cho Thụy ca thử một lần, nhưng Nhược Vi biết chắc mười phần là Thụy ca có thể đậu.Có lúc Nhược Vi cảm thấy không đành lòng khi mà Thụy ca mới mười tuổi đã phải đi thi cử.Nhưng Thụy ca lại thích nên nàng không thể ngăn cản, nàng chỉ có thể dốc hết sức mình ủng hộ đệ ấy.
Hai phụ nhân mang thức ăn từ bên ngoài vào, để đồ ăn lên bàn rồi nói: “Nô tỳ thỉnh an tiểu thư, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Sau đó dập đầu một cách cung kính.
"Được rồi, đứng lên đi, ở đây không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi, đến lúc có người gọi thì dọn dẹp bàn sau, Xuân Phân, thưởng cho họ đi."
"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cầm hai túi tiền đưa cho hai người. Đây vốn là số tiền dùng để thưởng cho người làm, lúc nào Xuân Phân cũng mang theo trên người.
"Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư." Hai phụ nhân nhận được tiền thưởng thì vui mừng không thôi.
Hai người cũng không ngờ Nhược Vi sẽ thưởng cho họ. Bây giờ hai người đang rối tinh rối mù cả lên vì được khen ngợi.
Hai phụ nhân vui mừng cầm tiền thưởng lui ra ngoài. Xuân Phân và Hạ Chí bắt đầu bày cơm, Thu Phân và Đông Chí thì đang thu dọn đồ đạc. Khi đến thành Thanh Châu này Nhược Vi chia bốn người thành hai nhóm, thay phiên nhau làm việc.
Khi cơm được bày xong thì Nhược Vi nói: “Được rồi, các ngươi cũng đi ăn cơm đi, cứ ăn từ từ thôi, không cần gấp gáp.”
"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cùng Hạ Chí nghe lời lui ra ngoài, bởi vì các nàng biết là tiểu thư sợ các nàng đói bụng.
"Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Đào Đào và Thụy ca uống miếng canh trước đi.” Nhược Vi múc canh cho Đào Đào và Thụy ca.
Trên bàn tổng cộng có chín món ăn, trong đó có một món canh, chay mặn phối hợp với nhau, xem ra cũng không tệ lắm.
"Tỷ tỷ, món cá chua ngọt này ngon quá, ngày mai có được ăn nữa không?” Đào Đào dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Nhược Vi.
"Được chứ, còn Thụy ca muốn ăn món gì, tỷ tỷ sẽ nói đầu bếp ngày mai làm cho đệ ăn.”
…
Ba tỷ đệ ăn bữa tối với không khí vô cùng ấm áp. Người làm đúng giờ đến dọn dẹp bát đũa.
Sau khi ăn cơm xong, bụng của ba tỷ đệ căng tròn cả lên. Nhược Vi mang theo hai tiểu bánh bao đi dạo cho tiêu cơm.
Xuân Phân và Hạ Chí xách đèn lồng đi phía sau, Nhược Vi dắt Thụy ca và Đào Đào đi phía trước: “Đào Đào và Thụy ca thấy nơi này như thế nào?”
"Rất đẹp.” Đào Đào trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình. Mấy năm qua dưới sự bảo vệ của Nhược Vi, cuộc sống của Đào Đào trải qua rất hồn nhiên, vui vẻ, suy nghĩ có chút đơn giản nhưng mà lại không dễ bị người ta ăn h**p. Nhược Vi đã giảng giải rất nhiều tư tưởng hiện đại cho Thụy ca và Đào Đào nghe.
Vì vậy lần này Nhược Vi muốn dẫn Đào Đào đến đây để va chạm với thực tế, mà nàng không yên tâm khi để Đào Đào ở nhà một mình.
Thụy ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Nơi này rất phồn hoa, rất nhiều người có tiền.”
Vốn là Nhược Vi muốn để đến năm sau mới cho Thụy ca thi Hương. Nhưng thầy giáo của Thụy ca – Cố Khải lại nói là có thể để cho đệ ấy thử một lần. Nhược Vi cũng không ngăn cản, lần này không đậu thì lần sau thi lại. Ở phương diện này, Nhược Vi không hề gây áp lực cho hai đệ đệ mình.
Thụy ca bây giờ đã mười tuổi, rất có thiên phú ở phương diện học vấn. Đây cũng là nguyên nhân Cố Khải nguyện ý ở lại Liễu gia thôn. Cố Khải nói là có thể cho Thụy ca thử một lần, nhưng Nhược Vi biết chắc mười phần là Thụy ca có thể đậu.
Có lúc Nhược Vi cảm thấy không đành lòng khi mà Thụy ca mới mười tuổi đã phải đi thi cử.
Nhưng Thụy ca lại thích nên nàng không thể ngăn cản, nàng chỉ có thể dốc hết sức mình ủng hộ đệ ấy.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Hai phụ nhân mang thức ăn từ bên ngoài vào, để đồ ăn lên bàn rồi nói: “Nô tỳ thỉnh an tiểu thư, đại thiếu gia, tiểu thiếu gia.” Sau đó dập đầu một cách cung kính."Được rồi, đứng lên đi, ở đây không có chuyện của các ngươi, đi xuống đi, đến lúc có người gọi thì dọn dẹp bàn sau, Xuân Phân, thưởng cho họ đi.""Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cầm hai túi tiền đưa cho hai người. Đây vốn là số tiền dùng để thưởng cho người làm, lúc nào Xuân Phân cũng mang theo trên người."Cảm ơn tiểu thư, cảm ơn tiểu thư." Hai phụ nhân nhận được tiền thưởng thì vui mừng không thôi.Hai người cũng không ngờ Nhược Vi sẽ thưởng cho họ. Bây giờ hai người đang rối tinh rối mù cả lên vì được khen ngợi.Hai phụ nhân vui mừng cầm tiền thưởng lui ra ngoài. Xuân Phân và Hạ Chí bắt đầu bày cơm, Thu Phân và Đông Chí thì đang thu dọn đồ đạc. Khi đến thành Thanh Châu này Nhược Vi chia bốn người thành hai nhóm, thay phiên nhau làm việc.Khi cơm được bày xong thì Nhược Vi nói: “Được rồi, các ngươi cũng đi ăn cơm đi, cứ ăn từ từ thôi, không cần gấp gáp.”"Dạ, tiểu thư." Xuân Phân cùng Hạ Chí nghe lời lui ra ngoài, bởi vì các nàng biết là tiểu thư sợ các nàng đói bụng."Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Đào Đào và Thụy ca uống miếng canh trước đi.” Nhược Vi múc canh cho Đào Đào và Thụy ca.Trên bàn tổng cộng có chín món ăn, trong đó có một món canh, chay mặn phối hợp với nhau, xem ra cũng không tệ lắm."Tỷ tỷ, món cá chua ngọt này ngon quá, ngày mai có được ăn nữa không?” Đào Đào dùng vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn Nhược Vi."Được chứ, còn Thụy ca muốn ăn món gì, tỷ tỷ sẽ nói đầu bếp ngày mai làm cho đệ ăn.”…Ba tỷ đệ ăn bữa tối với không khí vô cùng ấm áp. Người làm đúng giờ đến dọn dẹp bát đũa.Sau khi ăn cơm xong, bụng của ba tỷ đệ căng tròn cả lên. Nhược Vi mang theo hai tiểu bánh bao đi dạo cho tiêu cơm.Xuân Phân và Hạ Chí xách đèn lồng đi phía sau, Nhược Vi dắt Thụy ca và Đào Đào đi phía trước: “Đào Đào và Thụy ca thấy nơi này như thế nào?”"Rất đẹp.” Đào Đào trực tiếp bày tỏ ý kiến của mình. Mấy năm qua dưới sự bảo vệ của Nhược Vi, cuộc sống của Đào Đào trải qua rất hồn nhiên, vui vẻ, suy nghĩ có chút đơn giản nhưng mà lại không dễ bị người ta ăn h**p. Nhược Vi đã giảng giải rất nhiều tư tưởng hiện đại cho Thụy ca và Đào Đào nghe.Vì vậy lần này Nhược Vi muốn dẫn Đào Đào đến đây để va chạm với thực tế, mà nàng không yên tâm khi để Đào Đào ở nhà một mình.Thụy ca suy nghĩ một chút rồi nói: “Nơi này rất phồn hoa, rất nhiều người có tiền.”Vốn là Nhược Vi muốn để đến năm sau mới cho Thụy ca thi Hương. Nhưng thầy giáo của Thụy ca – Cố Khải lại nói là có thể để cho đệ ấy thử một lần. Nhược Vi cũng không ngăn cản, lần này không đậu thì lần sau thi lại. Ở phương diện này, Nhược Vi không hề gây áp lực cho hai đệ đệ mình.Thụy ca bây giờ đã mười tuổi, rất có thiên phú ở phương diện học vấn. Đây cũng là nguyên nhân Cố Khải nguyện ý ở lại Liễu gia thôn. Cố Khải nói là có thể cho Thụy ca thử một lần, nhưng Nhược Vi biết chắc mười phần là Thụy ca có thể đậu.Có lúc Nhược Vi cảm thấy không đành lòng khi mà Thụy ca mới mười tuổi đã phải đi thi cử.Nhưng Thụy ca lại thích nên nàng không thể ngăn cản, nàng chỉ có thể dốc hết sức mình ủng hộ đệ ấy.