Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…
Chương 143: Thi Hương (một)
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Ba năm một lần, thi Hương sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Bên trong thành Thanh Châu tụ hợp rất nhiều sĩ tử, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.Nhà trọ và quán rượu trong thời gian này buôn bán rất tốt, dĩ nhiên là Nhược Vi không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.Người làm trong nhà vốn rất lo lắng vì đại thiếu gia đi thi Hương nhưng họ lại thấy đại tiểu thư nhà mình rất nhàn nhã nên cũng bình tĩnh lại rất nhiều.Vì vậy không khí trong nhà cũng vẫn còn thoải mái. Hai ngày nay Nhược Vi không cho Thụy ca đụng đến sách vở, không tạo thêm áp lực cho đệ đệ. Càng đến thời điểm mấu chốt thì càng phải giữ vững tinh thần.Nhược Vi còn kêu Đào Đào kéo Thụy ca đi chơi, không nên quá căng thẳng. Thụy ca thấy tỷ tỷ không hề lo lắng nên cũng bớt khẩn trương hơn, cả người tinh thần thoải mái không hề giống một người đi thi Hương.Điểm này làm Nhược Vi rất hài lòng, người của Liễu gia nên dùng tinh thần này để đối mặt với tương lai.Nếu như ngay cả một chút áp lực này cũng không vượt qua được thì không thể làm được gì hết.Trong khoảng thời gian này, Nhạc tiên sinh cũng tìm đề thi Hương mấy khóa trước, tận tâm tận lực giải đáp mọi thắc mắc của Thụy ca. Dưới sự trợ giúp của Nhạc tiên sinh, Thụy ca đã nắm chắc thêm được mấy phần.Nhược Vi thì xuống nhà bếp làm thức ăn ngon. Đừng nói là Thụy ca vì cuộc thi Hương này mà gầy đi, trên thực tế hắn mập lên.Nhược Vi thấy tâm trạng của Thụy ca rất tốt nên cũng yên tâm phần nào. Dù nói thế nào đi nữa thì Nhược Vi cũng lo lắng Thụy ca tự tạo áp lực cho mình quá lớn nhưng may là không phải như thế.Lúc nào Đào Đào cũng đi theo phiền nhiễu Thụy ca nên đệ ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.Khoảng thời gian này ở Thanh Châu, Nhược Vi đã phát hiện nhiều mối làm ăn mới. Đồ thí sinh thi Hương đem theo rất nhiều nhưng giỏ thì lại không đủ chỗ, cho nên khi có thí sinh nào bị bệnh thì không có thuốc để uống, thậm chí là có người chết ở trường thi. Nhược Vi và bốn người Xuân Phân nghiên cứu rất lâu, cuối cùng thiết kế ra một sản phẩm rất hợp với thí sinh.Bọn họ sáng chế ra giỏ trúc, gọi là giỏ thí sinh. Bây giờ đã rất nổi tiếng ở thành Thanh Châu.Giỏ đó vừa có thể để bút viết vừa có thể để điểm tâm cho nên thí sinh không cần lo lắng sẽ đói đến ngất xỉu.Giỏ thí sinh cũng có ba loại, vì những người có tiền sẽ không chấp nhận dùng thứ giống với người nghèo. Vì vậy Vi các cũng tạo ra ba loại giỏ khác nhau.Chỉ là giỏ rẻ tiền nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho thí sinh. Vật phẩm của Vi các toàn là hàng thượng phẩm, cho nên chỉ cần thân thể không quá kém là có thể vượt qua thời gian ở trường thi.Cứ như vậy thí sinh có thể thoải mái hơn trong trường thi và Nhược Vi cũng có thể kiếm được một khoản. Có thể nói là tiền đếm không hết.
Ba năm một lần, thi Hương sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Bên trong thành Thanh Châu tụ hợp rất nhiều sĩ tử, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.
Nhà trọ và quán rượu trong thời gian này buôn bán rất tốt, dĩ nhiên là Nhược Vi không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.
Người làm trong nhà vốn rất lo lắng vì đại thiếu gia đi thi Hương nhưng họ lại thấy đại tiểu thư nhà mình rất nhàn nhã nên cũng bình tĩnh lại rất nhiều.
Vì vậy không khí trong nhà cũng vẫn còn thoải mái. Hai ngày nay Nhược Vi không cho Thụy ca đụng đến sách vở, không tạo thêm áp lực cho đệ đệ. Càng đến thời điểm mấu chốt thì càng phải giữ vững tinh thần.
Nhược Vi còn kêu Đào Đào kéo Thụy ca đi chơi, không nên quá căng thẳng. Thụy ca thấy tỷ tỷ không hề lo lắng nên cũng bớt khẩn trương hơn, cả người tinh thần thoải mái không hề giống một người đi thi Hương.
Điểm này làm Nhược Vi rất hài lòng, người của Liễu gia nên dùng tinh thần này để đối mặt với tương lai.
Nếu như ngay cả một chút áp lực này cũng không vượt qua được thì không thể làm được gì hết.
Trong khoảng thời gian này, Nhạc tiên sinh cũng tìm đề thi Hương mấy khóa trước, tận tâm tận lực giải đáp mọi thắc mắc của Thụy ca. Dưới sự trợ giúp của Nhạc tiên sinh, Thụy ca đã nắm chắc thêm được mấy phần.
Nhược Vi thì xuống nhà bếp làm thức ăn ngon. Đừng nói là Thụy ca vì cuộc thi Hương này mà gầy đi, trên thực tế hắn mập lên.
Nhược Vi thấy tâm trạng của Thụy ca rất tốt nên cũng yên tâm phần nào. Dù nói thế nào đi nữa thì Nhược Vi cũng lo lắng Thụy ca tự tạo áp lực cho mình quá lớn nhưng may là không phải như thế.
Lúc nào Đào Đào cũng đi theo phiền nhiễu Thụy ca nên đệ ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Khoảng thời gian này ở Thanh Châu, Nhược Vi đã phát hiện nhiều mối làm ăn mới. Đồ thí sinh thi Hương đem theo rất nhiều nhưng giỏ thì lại không đủ chỗ, cho nên khi có thí sinh nào bị bệnh thì không có thuốc để uống, thậm chí là có người chết ở trường thi. Nhược Vi và bốn người Xuân Phân nghiên cứu rất lâu, cuối cùng thiết kế ra một sản phẩm rất hợp với thí sinh.
Bọn họ sáng chế ra giỏ trúc, gọi là giỏ thí sinh. Bây giờ đã rất nổi tiếng ở thành Thanh Châu.
Giỏ đó vừa có thể để bút viết vừa có thể để điểm tâm cho nên thí sinh không cần lo lắng sẽ đói đến ngất xỉu.
Giỏ thí sinh cũng có ba loại, vì những người có tiền sẽ không chấp nhận dùng thứ giống với người nghèo. Vì vậy Vi các cũng tạo ra ba loại giỏ khác nhau.
Chỉ là giỏ rẻ tiền nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho thí sinh. Vật phẩm của Vi các toàn là hàng thượng phẩm, cho nên chỉ cần thân thể không quá kém là có thể vượt qua thời gian ở trường thi.
Cứ như vậy thí sinh có thể thoải mái hơn trong trường thi và Nhược Vi cũng có thể kiếm được một khoản. Có thể nói là tiền đếm không hết.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Ba năm một lần, thi Hương sẽ diễn ra trong vòng hai ngày. Bên trong thành Thanh Châu tụ hợp rất nhiều sĩ tử, náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều.Nhà trọ và quán rượu trong thời gian này buôn bán rất tốt, dĩ nhiên là Nhược Vi không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.Người làm trong nhà vốn rất lo lắng vì đại thiếu gia đi thi Hương nhưng họ lại thấy đại tiểu thư nhà mình rất nhàn nhã nên cũng bình tĩnh lại rất nhiều.Vì vậy không khí trong nhà cũng vẫn còn thoải mái. Hai ngày nay Nhược Vi không cho Thụy ca đụng đến sách vở, không tạo thêm áp lực cho đệ đệ. Càng đến thời điểm mấu chốt thì càng phải giữ vững tinh thần.Nhược Vi còn kêu Đào Đào kéo Thụy ca đi chơi, không nên quá căng thẳng. Thụy ca thấy tỷ tỷ không hề lo lắng nên cũng bớt khẩn trương hơn, cả người tinh thần thoải mái không hề giống một người đi thi Hương.Điểm này làm Nhược Vi rất hài lòng, người của Liễu gia nên dùng tinh thần này để đối mặt với tương lai.Nếu như ngay cả một chút áp lực này cũng không vượt qua được thì không thể làm được gì hết.Trong khoảng thời gian này, Nhạc tiên sinh cũng tìm đề thi Hương mấy khóa trước, tận tâm tận lực giải đáp mọi thắc mắc của Thụy ca. Dưới sự trợ giúp của Nhạc tiên sinh, Thụy ca đã nắm chắc thêm được mấy phần.Nhược Vi thì xuống nhà bếp làm thức ăn ngon. Đừng nói là Thụy ca vì cuộc thi Hương này mà gầy đi, trên thực tế hắn mập lên.Nhược Vi thấy tâm trạng của Thụy ca rất tốt nên cũng yên tâm phần nào. Dù nói thế nào đi nữa thì Nhược Vi cũng lo lắng Thụy ca tự tạo áp lực cho mình quá lớn nhưng may là không phải như thế.Lúc nào Đào Đào cũng đi theo phiền nhiễu Thụy ca nên đệ ấy cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.Khoảng thời gian này ở Thanh Châu, Nhược Vi đã phát hiện nhiều mối làm ăn mới. Đồ thí sinh thi Hương đem theo rất nhiều nhưng giỏ thì lại không đủ chỗ, cho nên khi có thí sinh nào bị bệnh thì không có thuốc để uống, thậm chí là có người chết ở trường thi. Nhược Vi và bốn người Xuân Phân nghiên cứu rất lâu, cuối cùng thiết kế ra một sản phẩm rất hợp với thí sinh.Bọn họ sáng chế ra giỏ trúc, gọi là giỏ thí sinh. Bây giờ đã rất nổi tiếng ở thành Thanh Châu.Giỏ đó vừa có thể để bút viết vừa có thể để điểm tâm cho nên thí sinh không cần lo lắng sẽ đói đến ngất xỉu.Giỏ thí sinh cũng có ba loại, vì những người có tiền sẽ không chấp nhận dùng thứ giống với người nghèo. Vì vậy Vi các cũng tạo ra ba loại giỏ khác nhau.Chỉ là giỏ rẻ tiền nhất cũng có thể bảo vệ tính mạng cho thí sinh. Vật phẩm của Vi các toàn là hàng thượng phẩm, cho nên chỉ cần thân thể không quá kém là có thể vượt qua thời gian ở trường thi.Cứ như vậy thí sinh có thể thoải mái hơn trong trường thi và Nhược Vi cũng có thể kiếm được một khoản. Có thể nói là tiền đếm không hết.