Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…

Chương 165-2

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Mọi người nghe Hiên Viên Hạo gọi như vậy thì gật đầu một cái, ngay sau đó Quái lão đầu hướng về phía Hiên Viên Hạo nói: "Hiên Viên Hạo, mặc dù Hiên Viên gia rất có thế lực nhưng ngươi đã là cháu rể ta thì không thể không đối xử tốt với cháu gái ta. Nếu ta biết ngươi dám làm tổn thương Nhược Vi thì cho dù là nguyên nhân gì ta cũng không tha cho ngươi.”Hiên Viên Hạo nghe Quái lão đầu uy h**p thì chỉ cười nói: “Con xin cam đoan tuyệt đối sẽ không tam thê tứ ta làm Nhược Vi đau lòng."Mấy cô gái trong chính điện nghe Hiên Viên Hạo nói thế thì hâm mộ không thôi, ba kiếp cũng không tìm được người chồng nào như vậy.Quái lão đầu hài lòng, né sang một bên cho Hiên Viên Hạo đi. Hiên Viên Hạo không nghĩ tới Thụy ca sẽ đột nhiên đứng chắn đường, cậu bé nói: "Tỷ phu, đệ nghe nói người từng đậu Cử nhân, không biết người có thể làm một bài thơ không? Còn nếu không làm được thì đệ sẽ không nhường đường."Hiên Viên Hạo không ngờ mới qua một cửa lại đụng phải một cửa nữa, khóe miệng hắn giật giật, suy nghĩ một chút, bật thốt lên: "Họa mi y nỉ tình mạch mạch, luyến ngữ ôn hinh ý nùng nùng, giai ngẫu thiên thành duyên diệu diệu, nhân phùng hỉ sự diệp hồng hồng."Mọi người kinh ngạc nghe Hiên Viên Hạo nói, sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Thụy ca nghiêng đầu nhìn Quái lão đầu, cậu bé thấy ông cười gật đầu một cái thì mới không cam lòng, chu mỏ đứng sang một bên.Hiên Viên Hạo vội vàng mở cửa lớn, hắn sợ lại có người đứng ra ngăn cản.Khi đi gần tới phòng Nhược Vi, Hiên Viên Hạo kích động, tay nắm thành quả đấm bước nhanh tới.Khi hắn thấy Nhược Vi đầu đội khăn voan đỏ thì bắt đầu cười, mấy nam nhân đi theo phía sau thấy bộ dạng ngốc ngếch của Hiên Viên Hạo thì đẩy hắn một cái, sau đó buồn cười nói: "Còn không mau ôm tân nương lên, đừng làm trễ giờ lành.”Hiên Viên Hạo nghe vậy thì lập tức lấy lại tin thần, hắn tiến lên, tay run rẩy ôm lấy Nhược Vi, thân thể Nhược Vi hơi c**ng c*ng một chút vì động tác này.Không chỉ là Nhược Vi, mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây ra. Ở quốc gia này, tân lang không bao giờ ôm tân nương từ nhà mẹ đẻ, hành động này của Hiên Viên Hạo quả là làm người ta khiếp sợ, như là thổ phỉ đoạt tân nương vậy.Mà Quái lão đầu nhìn thấy hành động của Hiên Viên Hạo cũng là bất đắc dĩ bĩu môi. Ông đang muốn lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã nói một câu: "Giờ lành sắp tới!" Nói xong, hắn sải bước lướt qua Quái lão đầu đi ra phía ngoài. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ thì Quái lão đầu đã đánh Hiên Viên Hạo một trận.Mọi người thấy tân lang ôm tân nương bước ra ngoài thì trợn tròn cả mắt. Nhược Vi tức giận nhéo hắn hai cái thì hắn mới không lộn xộn nữa.

Mọi người nghe Hiên Viên Hạo gọi như vậy thì gật đầu một cái, ngay sau đó Quái lão đầu hướng về phía Hiên Viên Hạo nói: "Hiên Viên Hạo, mặc dù Hiên Viên gia rất có thế lực nhưng ngươi đã là cháu rể ta thì không thể không đối xử tốt với cháu gái ta. Nếu ta biết ngươi dám làm tổn thương Nhược Vi thì cho dù là nguyên nhân gì ta cũng không tha cho ngươi.”

Hiên Viên Hạo nghe Quái lão đầu uy h**p thì chỉ cười nói: “Con xin cam đoan tuyệt đối sẽ không tam thê tứ ta làm Nhược Vi đau lòng."

Mấy cô gái trong chính điện nghe Hiên Viên Hạo nói thế thì hâm mộ không thôi, ba kiếp cũng không tìm được người chồng nào như vậy.

Quái lão đầu hài lòng, né sang một bên cho Hiên Viên Hạo đi. Hiên Viên Hạo không nghĩ tới Thụy ca sẽ đột nhiên đứng chắn đường, cậu bé nói: "Tỷ phu, đệ nghe nói người từng đậu Cử nhân, không biết người có thể làm một bài thơ không? Còn nếu không làm được thì đệ sẽ không nhường đường."

Hiên Viên Hạo không ngờ mới qua một cửa lại đụng phải một cửa nữa, khóe miệng hắn giật giật, suy nghĩ một chút, bật thốt lên: "Họa mi y nỉ tình mạch mạch, luyến ngữ ôn hinh ý nùng nùng, giai ngẫu thiên thành duyên diệu diệu, nhân phùng hỉ sự diệp hồng hồng."

Mọi người kinh ngạc nghe Hiên Viên Hạo nói, sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Thụy ca nghiêng đầu nhìn Quái lão đầu, cậu bé thấy ông cười gật đầu một cái thì mới không cam lòng, chu mỏ đứng sang một bên.

Hiên Viên Hạo vội vàng mở cửa lớn, hắn sợ lại có người đứng ra ngăn cản.

Khi đi gần tới phòng Nhược Vi, Hiên Viên Hạo kích động, tay nắm thành quả đấm bước nhanh tới.

Khi hắn thấy Nhược Vi đầu đội khăn voan đỏ thì bắt đầu cười, mấy nam nhân đi theo phía sau thấy bộ dạng ngốc ngếch của Hiên Viên Hạo thì đẩy hắn một cái, sau đó buồn cười nói: "Còn không mau ôm tân nương lên, đừng làm trễ giờ lành.”

Hiên Viên Hạo nghe vậy thì lập tức lấy lại tin thần, hắn tiến lên, tay run rẩy ôm lấy Nhược Vi, thân thể Nhược Vi hơi c**ng c*ng một chút vì động tác này.

Không chỉ là Nhược Vi, mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây ra. Ở quốc gia này, tân lang không bao giờ ôm tân nương từ nhà mẹ đẻ, hành động này của Hiên Viên Hạo quả là làm người ta khiếp sợ, như là thổ phỉ đoạt tân nương vậy.

Mà Quái lão đầu nhìn thấy hành động của Hiên Viên Hạo cũng là bất đắc dĩ bĩu môi. Ông đang muốn lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã nói một câu: "Giờ lành sắp tới!" Nói xong, hắn sải bước lướt qua Quái lão đầu đi ra phía ngoài. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ thì Quái lão đầu đã đánh Hiên Viên Hạo một trận.

Mọi người thấy tân lang ôm tân nương bước ra ngoài thì trợn tròn cả mắt. Nhược Vi tức giận nhéo hắn hai cái thì hắn mới không lộn xộn nữa.

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Mọi người nghe Hiên Viên Hạo gọi như vậy thì gật đầu một cái, ngay sau đó Quái lão đầu hướng về phía Hiên Viên Hạo nói: "Hiên Viên Hạo, mặc dù Hiên Viên gia rất có thế lực nhưng ngươi đã là cháu rể ta thì không thể không đối xử tốt với cháu gái ta. Nếu ta biết ngươi dám làm tổn thương Nhược Vi thì cho dù là nguyên nhân gì ta cũng không tha cho ngươi.”Hiên Viên Hạo nghe Quái lão đầu uy h**p thì chỉ cười nói: “Con xin cam đoan tuyệt đối sẽ không tam thê tứ ta làm Nhược Vi đau lòng."Mấy cô gái trong chính điện nghe Hiên Viên Hạo nói thế thì hâm mộ không thôi, ba kiếp cũng không tìm được người chồng nào như vậy.Quái lão đầu hài lòng, né sang một bên cho Hiên Viên Hạo đi. Hiên Viên Hạo không nghĩ tới Thụy ca sẽ đột nhiên đứng chắn đường, cậu bé nói: "Tỷ phu, đệ nghe nói người từng đậu Cử nhân, không biết người có thể làm một bài thơ không? Còn nếu không làm được thì đệ sẽ không nhường đường."Hiên Viên Hạo không ngờ mới qua một cửa lại đụng phải một cửa nữa, khóe miệng hắn giật giật, suy nghĩ một chút, bật thốt lên: "Họa mi y nỉ tình mạch mạch, luyến ngữ ôn hinh ý nùng nùng, giai ngẫu thiên thành duyên diệu diệu, nhân phùng hỉ sự diệp hồng hồng."Mọi người kinh ngạc nghe Hiên Viên Hạo nói, sau đó tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không dứt. Thụy ca nghiêng đầu nhìn Quái lão đầu, cậu bé thấy ông cười gật đầu một cái thì mới không cam lòng, chu mỏ đứng sang một bên.Hiên Viên Hạo vội vàng mở cửa lớn, hắn sợ lại có người đứng ra ngăn cản.Khi đi gần tới phòng Nhược Vi, Hiên Viên Hạo kích động, tay nắm thành quả đấm bước nhanh tới.Khi hắn thấy Nhược Vi đầu đội khăn voan đỏ thì bắt đầu cười, mấy nam nhân đi theo phía sau thấy bộ dạng ngốc ngếch của Hiên Viên Hạo thì đẩy hắn một cái, sau đó buồn cười nói: "Còn không mau ôm tân nương lên, đừng làm trễ giờ lành.”Hiên Viên Hạo nghe vậy thì lập tức lấy lại tin thần, hắn tiến lên, tay run rẩy ôm lấy Nhược Vi, thân thể Nhược Vi hơi c**ng c*ng một chút vì động tác này.Không chỉ là Nhược Vi, mà tất cả mọi người ở đó cũng ngây ra. Ở quốc gia này, tân lang không bao giờ ôm tân nương từ nhà mẹ đẻ, hành động này của Hiên Viên Hạo quả là làm người ta khiếp sợ, như là thổ phỉ đoạt tân nương vậy.Mà Quái lão đầu nhìn thấy hành động của Hiên Viên Hạo cũng là bất đắc dĩ bĩu môi. Ông đang muốn lên tiếng thì Hiên Viên Hạo đã nói một câu: "Giờ lành sắp tới!" Nói xong, hắn sải bước lướt qua Quái lão đầu đi ra phía ngoài. Nếu hôm nay không phải là ngày đại hỉ thì Quái lão đầu đã đánh Hiên Viên Hạo một trận.Mọi người thấy tân lang ôm tân nương bước ra ngoài thì trợn tròn cả mắt. Nhược Vi tức giận nhéo hắn hai cái thì hắn mới không lộn xộn nữa.

Chương 165-2