Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…
Chương 192-3
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Trong hai huynh đệ, Nhược Vi lo lắng cho Thụy Ca hơn. Vì khi còn nghèo khó Đào Đào vẫn còn nhỏ, còn Thụy Ca lại hơi lớn rồi, nên có thể hiểu được mọi chuyện.Mọi chuyện trong nhà Thụy Ca đều nhớ rất rõ nên đệ ấy trưởng thành rất sớm. Đây là điều Nhược Vi lo lắng.Nhược Vi cũng nói chuyện với Thụy Ca nhiều lần, chỉ là hiệu quả không rõ rệt lắm. Tính tình làm sao có thể thay đổi trong ngày một ngày hai được chứ.Nhưng mà sau khi Đậu Đậu và Cầu Cầu ra đời, Thụy Ca đã dần dần vui vẻ hơn. Nhược Vi hết sức vui mừng.Bây giờ nhiều chuyện trong thư viện Nhược Vi đều làm theo ý Thụy Ca. Có chuyện gì xảy ra, nàng cũng hỏi ý kiến Thụy Ca rồi mới nói ra ý kiến của mình. Cách xử lý chuyện của Thụy Ca càng ngày càng chững chạc.Mặc dù Thụy Ca có chút chững chạc nhưng ở trước mặt Nhược Vi thì lại không khác Đào Đào là mấy.Sau kì thi không bao lâu thì có kết quả, Nhược Thủy thư viện đặc biệt phái người đến Châu Phủ chờ xem thông báo. Học trò đi thi đã bắt đầu quay lại học tập, tâm trạng mọi người đều rất tốt, không nóng ruột chờ tin tức.Sau khi Châu Phủ ra thông báo thì người được cử đến đó cũng vội vàng chạy về thông báo kết quả cho Nhược Vi.Nhược Vi nhìn kết quả, 16 học trò đều đậu hết. Bây giờ đã có thân phận đồng sinh (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài). Nhược Vi mím môi cười một tiếng, kết quả này không ngoài dự đoán của mọi người.Sau khi Nhược Vi biết kết quả, nàng cũng không thông báo ngay. Nàng muốn xem thái độ của mấy học trò như thế nào.Đợi đến Châu Phủ đem tin tức tới thì Nhược Vi cho người đi quan sát thái độ của 16 học trò. Ai ai thần thái nhẹ nhõm, cử chỉ đúng mực.Nhược Vi nghe trong lòng rất hài lòng, kết quả này làm nàng rất vui. Thật không uổng công nàng dạy dỗ họ.Nhược Vi cảm thấy tất cả những việc mình làm thật đáng giá. Nàng không biết là bây giờ nên khóc hay nên cười, dù sao Nhược Thủy thư viện cũng đã tốn hao rất nhiều tâm huyết của nàng, nếu không có kết quả gì thì thật là vô nghĩa.
Trong hai huynh đệ, Nhược Vi lo lắng cho Thụy Ca hơn. Vì khi còn nghèo khó Đào Đào vẫn còn nhỏ, còn Thụy Ca lại hơi lớn rồi, nên có thể hiểu được mọi chuyện.
Mọi chuyện trong nhà Thụy Ca đều nhớ rất rõ nên đệ ấy trưởng thành rất sớm. Đây là điều Nhược Vi lo lắng.
Nhược Vi cũng nói chuyện với Thụy Ca nhiều lần, chỉ là hiệu quả không rõ rệt lắm. Tính tình làm sao có thể thay đổi trong ngày một ngày hai được chứ.
Nhưng mà sau khi Đậu Đậu và Cầu Cầu ra đời, Thụy Ca đã dần dần vui vẻ hơn. Nhược Vi hết sức vui mừng.
Bây giờ nhiều chuyện trong thư viện Nhược Vi đều làm theo ý Thụy Ca. Có chuyện gì xảy ra, nàng cũng hỏi ý kiến Thụy Ca rồi mới nói ra ý kiến của mình. Cách xử lý chuyện của Thụy Ca càng ngày càng chững chạc.
Mặc dù Thụy Ca có chút chững chạc nhưng ở trước mặt Nhược Vi thì lại không khác Đào Đào là mấy.
Sau kì thi không bao lâu thì có kết quả, Nhược Thủy thư viện đặc biệt phái người đến Châu Phủ chờ xem thông báo. Học trò đi thi đã bắt đầu quay lại học tập, tâm trạng mọi người đều rất tốt, không nóng ruột chờ tin tức.
Sau khi Châu Phủ ra thông báo thì người được cử đến đó cũng vội vàng chạy về thông báo kết quả cho Nhược Vi.
Nhược Vi nhìn kết quả, 16 học trò đều đậu hết. Bây giờ đã có thân phận đồng sinh (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài). Nhược Vi mím môi cười một tiếng, kết quả này không ngoài dự đoán của mọi người.
Sau khi Nhược Vi biết kết quả, nàng cũng không thông báo ngay. Nàng muốn xem thái độ của mấy học trò như thế nào.
Đợi đến Châu Phủ đem tin tức tới thì Nhược Vi cho người đi quan sát thái độ của 16 học trò. Ai ai thần thái nhẹ nhõm, cử chỉ đúng mực.
Nhược Vi nghe trong lòng rất hài lòng, kết quả này làm nàng rất vui. Thật không uổng công nàng dạy dỗ họ.
Nhược Vi cảm thấy tất cả những việc mình làm thật đáng giá. Nàng không biết là bây giờ nên khóc hay nên cười, dù sao Nhược Thủy thư viện cũng đã tốn hao rất nhiều tâm huyết của nàng, nếu không có kết quả gì thì thật là vô nghĩa.
Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Trong hai huynh đệ, Nhược Vi lo lắng cho Thụy Ca hơn. Vì khi còn nghèo khó Đào Đào vẫn còn nhỏ, còn Thụy Ca lại hơi lớn rồi, nên có thể hiểu được mọi chuyện.Mọi chuyện trong nhà Thụy Ca đều nhớ rất rõ nên đệ ấy trưởng thành rất sớm. Đây là điều Nhược Vi lo lắng.Nhược Vi cũng nói chuyện với Thụy Ca nhiều lần, chỉ là hiệu quả không rõ rệt lắm. Tính tình làm sao có thể thay đổi trong ngày một ngày hai được chứ.Nhưng mà sau khi Đậu Đậu và Cầu Cầu ra đời, Thụy Ca đã dần dần vui vẻ hơn. Nhược Vi hết sức vui mừng.Bây giờ nhiều chuyện trong thư viện Nhược Vi đều làm theo ý Thụy Ca. Có chuyện gì xảy ra, nàng cũng hỏi ý kiến Thụy Ca rồi mới nói ra ý kiến của mình. Cách xử lý chuyện của Thụy Ca càng ngày càng chững chạc.Mặc dù Thụy Ca có chút chững chạc nhưng ở trước mặt Nhược Vi thì lại không khác Đào Đào là mấy.Sau kì thi không bao lâu thì có kết quả, Nhược Thủy thư viện đặc biệt phái người đến Châu Phủ chờ xem thông báo. Học trò đi thi đã bắt đầu quay lại học tập, tâm trạng mọi người đều rất tốt, không nóng ruột chờ tin tức.Sau khi Châu Phủ ra thông báo thì người được cử đến đó cũng vội vàng chạy về thông báo kết quả cho Nhược Vi.Nhược Vi nhìn kết quả, 16 học trò đều đậu hết. Bây giờ đã có thân phận đồng sinh (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài). Nhược Vi mím môi cười một tiếng, kết quả này không ngoài dự đoán của mọi người.Sau khi Nhược Vi biết kết quả, nàng cũng không thông báo ngay. Nàng muốn xem thái độ của mấy học trò như thế nào.Đợi đến Châu Phủ đem tin tức tới thì Nhược Vi cho người đi quan sát thái độ của 16 học trò. Ai ai thần thái nhẹ nhõm, cử chỉ đúng mực.Nhược Vi nghe trong lòng rất hài lòng, kết quả này làm nàng rất vui. Thật không uổng công nàng dạy dỗ họ.Nhược Vi cảm thấy tất cả những việc mình làm thật đáng giá. Nàng không biết là bây giờ nên khóc hay nên cười, dù sao Nhược Thủy thư viện cũng đã tốn hao rất nhiều tâm huyết của nàng, nếu không có kết quả gì thì thật là vô nghĩa.