Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…

Chương 193-2

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu để chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.Sau này, Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi qua được cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị học trò của Nhược Thủy thư viện lấy được, điều này cho thấy Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.Vốn là chỉ có mấy trấn gần đây biết đến Nhược Thủy thư viện, nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện đã như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.Nhược Vi biết được điều này thì rất vui mừng.Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.Thư viện tuyệt đối sẽ không cản trở tiền đồ của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.

Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu để chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.

Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.

Sau này, Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi qua được cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.

Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.

Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.

Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.

Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.

Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.

Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.

Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị học trò của Nhược Thủy thư viện lấy được, điều này cho thấy Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.

Vốn là chỉ có mấy trấn gần đây biết đến Nhược Thủy thư viện, nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện đã như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.

Nhược Vi biết được điều này thì rất vui mừng.

Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.

Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.

Thư viện tuyệt đối sẽ không cản trở tiền đồ của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.

Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Giờ học ở Nhược Thủy thư viện không khô khan, lão sư giảng giải cũng rất cặn kẽ. Có lúc dùng sách, có lúc dùng hình mẫu để chứng minh, thỉnh thoảng còn để học trò tự suy nghĩ.Tất cả học trò đều rất thích thú với cách học này.Sau này, Nhược Thủy thư viện càng ngày càng nổi danh, có rất nhiều người có tiền muốn đưa con mình vào đây học. Nhưng Nhược Thủy thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình, trừ phi qua được cửa ải của Nhược Thủy thư viện bằng không tuyệt đối sẽ không được vào học.Thi viện kết thúc rất nhanh, đồng sinh học trò nghỉ ngơi một đêm rồi lại quay về thư viện.Học trò của Nhược Thủy thư viện đối diện với mọi thứ vẫn luôn bình tĩnh, không kiêu ngạo không nóng nảy, không dựa dẫm vào người có quyền thế.Không bao lâu đã có kết quả, dĩ nhiên Nhược Vi vẫn là người biết đầu tiên. Lần này nàng vẫn giấu kết quả để rèn luyện cho học trò của mình.Nếu như có người nào không kiên nhẫn thì Nhược Vi sẽ rất thất vọng. Vì bây giờ mới chỉ là kì thi nhỏ nhoi mà lại không khống chế được bản thân thì sau này sẽ không làm được chuyện lớn.Sau hai ngày kết quả được đưa đến Nhược Thủy thư viện, 16 đồng sinh học trò đều đậu hết, trong đó một học trò mười một tuổi đứng đầu kì thi.Nhược Thủy thư viện cũng vì vậy mà nổi tiếng, càng ngày càng có nhiều học trò biết đến sự tồn tại của Nhược Thủy thư viện. Học trò cũng dần dần tới đây để xin học. Lần đầu tiên học sinh của Nhược Thủy thư viện đi thi lại đậu hết, đây quả là một thành công cực lớn.Quan trọng nhất là hạng nhất cũng bị học trò của Nhược Thủy thư viện lấy được, điều này cho thấy Nhược Thủy thư viện rất có thực lực, hơn nữa là thực lực rất lớn.Vốn là chỉ có mấy trấn gần đây biết đến Nhược Thủy thư viện, nhưng bây giờ Nhược Thủy thư viện đã như ngôi sao sáng. Không ai là không âm mưu tính kế để vào đây học.Nhược Vi biết được điều này thì rất vui mừng.Mấy học trò kia bây giờ đã là tú tài rồi, theo lý thì có thể rời khỏi đây. Nhưng quy tắc của thư viện là khi thư viện chưa cho phép thì họ không được rời đi. Nếu đã rời đi thì sẽ vĩnh viễn không được quay lại.Nếu Nhược Thủy thư viện cảm thấy người học trò này đã đủ học thức thì nhất định sẽ cho ra ngoài.Thư viện tuyệt đối sẽ không cản trở tiền đồ của học trò đó. Đương nhiền điều kiện đầu tiên là họ phải tin tưởng thư viện sẽ không hại họ, chỉ có giúp họ mà thôi.Tất cả lão sư đều cảm thấy 16 tú tài này nên ở lại thư viện, cũng may họ đều đồng ý với quyết định này.

Chương 193-2